Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương chiêu dung đối với sự chỉ trích của nàng ta mà không hề hoảng loạn: “Hoàng thượng, Ngô thục nghi đang vu khống thân thiếp, thần thiếp đâu phải kẻ ngốc? Dù có g.i.ế.c Ngô thục nghi, còn ba phi tần khác cũng biết chuyện, g.i.ế.c Ngô thục nghi thì có ích gì?”

Nàng ta hít một hơi rồi tiếp tục nói: “Còn về việc Ngô thục nghi nói thần thiếp sai khiến bọn họ làm những chuyện đó, chắc chắn là Ngô thục nghi và ba muội muội đã hiểu lầm, những gì thần thiếp nói không phải như bọn họ đã hiểu, thần thiếp không có ý bảo bọn họ đi thả gai sắt xuống hồ, càng không có ý bảo bọn họ đẩy Nhu phi xuống hồ.”

Ngô thục nghi tức giận đến cực điểm: “Phương chiêu dung! Ngươi thật nhẫn tâm! Đến giờ này mà ngươi còn không chịu thừa nhận?! Dám làm mà không dám nhận!”

Phương chiêu dung nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh lẽo: “Ngô thục nghi, chuyện mà ngươi và ba phi tần khác âm thầm tính toán, không liên quan gì đến bản cung, đừng kéo bản cung vào vũng bùn.”

Ngô thục nghi hít sâu, nàng ta phải bình tĩnh lại: “Hoàng thượng, Phương chiêu dung còn cài một tì nữ bên cạnh thần thiếp, tối qua chính là tì nữ đó đã trói thần thiếp vào tòa cung điện bỏ hoang kia.”

“Nói là bản cung cài tì nữ, ngươi có gì làm chứng?” Phương chiêu dung vẫn không thừa nhận, dù sao bản thân chỉ là người nói miệng, người làm việc lại là Ngô thục nghi và ba phi tần.

Đám phi tần đều ngẩn người, một lúc không biết nên tin tưởng vào ai.

Ngô thục nghi đáp: “Tối qua ta thấy ngươi và hai tì nữ trong căn điện bỏ hoang nói chuyện, chỉ bảo các nàng ta khi nào sẽ ném ta và tì nữ của ta xuống giếng. Dù ngươi mặc đồ đen, nhưng giọng nói của ngươi ta lại nghe rất rõ.”

Chưa kịp để Phương chiêu dung phản bác, một tiếng lòng vang lên: [Hóa ra bóng dáng đã chạy trốn kia là Phương chiêu dung.]

Sau đêm qua, Sơ Tửu Tửu hiểu rằng Ngô thục nghi không nói dối, nàng còn thắc mắc, tối qua bóng dáng mà Tiểu Quỳ phát hiện là ai? Giờ đã bừng tỉnh đại ngộ, chính là Phương chiêu dung.

Nhóm phi tần có thể nghe thấy tiếng lòng đều nhìn về phía Sơ Tửu Tửu, muốn bao vây nàng lại để hỏi rõ ràng về những chuyện đã xảy ra tối qua, bọn họ rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện?

Hàn Sở im lặng, ánh mắt vô tình hướng về Sơ Tửu Tửu đang trầm tư.

Thấy nàng nhìn qua, hắn giả vờ vô tình quay đi.

Sơ Tửu Tửu thỉnh thoảng chạm phải ánh mắt hắn, nghĩ rằng cả hai đều vô tình, không suy nghĩ sâu xa.

Lúc này, Phương chiêu dung bắt đầu phản bác: “Ngô thục nghi, ngươi có nhân chứng nào không?”

Ngô thục nghi đương nhiên không có nhân chứng, hai tì nữ đã chết, Nhu phi căn bản chưa từng thấy Phương chiêu dung lộ diện.

Nàng ta nhất thời á khẩu không trả lời được, nghĩ rằng đó chính là chỗ thông minh của Phương chiêu dung, làm gì cũng không để lại dấu vết, nên tự nhiên không thể quy tội lên đầu Phương chiêu dung.

Ngô thục nghi đối mặt với sự phản bác của Phương chiêu dung, không lên tiếng, khiến đám phi tần nhìn nhau, rốt cuộc ai mới là người nói thật?

Sơ Tửu Tửu: [Luận về khả năng ngụy biện, ngươi không phải đối thủ của Phương chiêu dung, ngươi nên cầu Hoàng thượng phái người đi kiểm tra xem trong điện của Phương chiêu dung có bộ đồ màu đen nào không.] Có lẽ còn có chút sức thuyết phục.

Lời châm biếm của Sơ Tửu Tửu, khiến Ngô thục nghi đang quỳ trong điện bỗng thấy hy vọng.

Ngô thục nghi lập tức khẩn cầu Hoàng thượng: “Hoàng thượng, nếu Phương chiêu dung khẳng định tối qua không xuất hiện trong tòa điện bỏ hoang, xin Hoàng thượng hãy đi kiểm tra Mặc Ngọc điện, nếu nàng ta không xuất hiện trong tòa điện bỏ hoang đó, thì sẽ không tìm thấy bộ đồ đen đã mặc.”

Hàn Sở bình tĩnh nói: “Lý công công, ngươi hãy đích thân dẫn người đi tìm.”

“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công nhận lệnh rồi lui ra.

Trong điện, lần đầu tiên Phương chiêu dung lộ ra vẻ hoảng loạn dưới lớp bình tĩnh, dù nàng ta cố gắng che giấu, nhưng sự bất an và hoảng loạn trong mắt vẫn rõ ràng.

Mỗi bước mỗi xa

Phương chiêu dung không lo lắng sẽ tìm thấy bộ đồ màu đen, mà lo rằng Lý công công sẽ phát hiện ra những bí mật khác...

Sơ Tửu Tửu cảm thấy lúc này sẽ không có kết quả ngay, vừa ngáp một cái, thì ánh mắt lại chuyển sang nàng.

“Trái lại Nhu phi, nghe nói tối qua ngươi đã đến Túy Hoa điện.” Phương chiêu dung đột ngột chuyển mũi nhọn về phía Sơ Tửu Tửu.

Ánh mắt của mọi người trong điện đều tập trung vào nàng, Hân mỹ nhân cũng trở nên nghiêm túc, Phương chiêu dung thật không phải là người dễ đối phó.

Hàn Sở gõ nhẹ xuống bàn, sắc mặt khó đoán.

Sơ Tửu Tửu không hề hoảng hốt, hỏi lại: “Ngươi nghe ai nói vậy?”

[Ta nhớ không có ai nhắc đến việc ta đã đến Túy Hoa điện.]

Ngay lập tức, hầu như tất cả mọi người lại nhìn về phía Phương chiêu dung: Nhu phi nói đúng, nếu không phải tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu tự bộc lộ, thì không ai biết tối qua Sơ Tửu Tửu là một trong những người biết chuyện, bọn họ chỉ biết nàng đã chứng kiến sự việc xảy ra, nhưng trong tiếng lòng không đề cập đến việc Sơ Tửu Tửu đã đến Túy Hoa điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK