Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương chiêu dung quyết tâm đổ tội cho Sơ Tửu Tửu: “Nhu phi nương nương, giữa lại đi xin nụ cười của Dư quý nhân? Ai mà tin?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau đó: “Trẫm tin.”

Phương chiêu dung: “…”

Sơ Tửu Tửu thấy có Hoàng thượng làm chỗ dựa, lưng càng thẳng hơn: “Phương chiêu dung, bất kể ngươi tin hay không, bản cung có nhân chứng, Dư quý nhân có thể chứng minh việc ta khiến nàng ấy cười là sự thật. Còn về ngươi, miệng luôn nói Ngô thục nghi vu cáo ngươi, nhưng ngươi lại biết rõ thời gian và địa điểm cụ thể mà bản cung xuất hiện, tại sao ngươi lại biết rõ như vậy? Trừ khi là ngươi có mặt tại hiện trường, không có cách nào khác để giải thích.”

“Hoàng thượng, đêm qua thần thiếp cũng suýt bị hai người võ công cao cường hại chết, may mắn thoát được một kiếp, những gì thần thiếp thấy đêm qua hoàn toàn giống với mô tả của Ngô thục nghi, như lời Ngô thục nghi đã nói, đã xuất hiện ba hắc y nhân che mặt.”

Phương chiêu dung: “Bằng chứng đâu?”

Sơ Tửu Tửu giang tay: “Không có.”

Phương chiêu dung: “…” Phục.

Đám phi tần nghe tới thần thái sáng láng, nghĩ rằng nàng sắp phá án, vừa nghe không có bằng chứng thì suýt ngã xuống đất.

“Dù bản cung không có bằng chứng, nhưng tất cả những gì bản cung nói đều là sự thật.” Sơ Tửu Tửu bình thản nói, thời xưa không có camera, trong khi Phương chiêu dung hành động cẩn thận như vậy, rất khó để tìm ra bằng chứng bắt nàng ta.

Nhưng nếu Phương chiêu dung muốn đổ lỗi lên đầu nàng, thì Phương chiêu dung nghĩ cũng quá hay rồi.

Phương chiêu dung không trả lời, vì nàng ta thấy Lý công công từ Thường Ngọc Điện trở về, ghé vào tai Hoàng thượng nói vài câu.

Biểu cảm của nàng ta hỗn loạn cùng bất an, không lẽ Lý công công thật sự tìm ra… Không thể nào! Nàng ta đã giấu kín như vậy.

Hàn Sở lạnh lùng liếc nhìn Phương chiêu dung: “Việc này tạm dừng ở đây, trẫm sẽ tự định đoạt, đều giải tán đi.”

Đám phi tần đều rất ngạc nhiên, sao tự dưng lại kết thúc vậy?

Sơ Tửu Tửu: “???” Ủa?

[Đột ngột dừng lại?]

Ánh mắt Hàn Sở dừng trên người Sơ Tửu Tửu, nàng vội vàng đứng dậy cùng đám phi tần hành lễ, rồi lùi ra.

“Phương chiêu dung ở lại.” Hàn Sở nhẹ nhàng nói.

Phương chiêu dung đang định đứng lên thì dừng lại, nàng ta hoàn toàn hoảng loạn, không lẽ Lý công công thật sự… đã tìm ra?!

Sơ Tửu Tửu cố tình đi rất chậm, từng bước từng bước tiến lên, ra khỏi Thái Hòa điện cũng đi chậm rãi, muốn nghe “góc tường”.

Bộ dạng này khiến người khác không nhịn được cười, Hàn Sở không bảo người thúc giục nàng, chỉ lặng lẽ nhìn những hành động nhỏ của nàng, thú vị cực kỳ.

Lý công công dở khóc dở cười, không biết Nhu phi làm thế nào mà chọc người thích đến vậy? Không trách được có thể làm cho Hoàng thượng trái tim sắt đá cũng phải động lòng.

Đợi đến khi Thái Hòa điện không còn người, sắc mặt Hàn Sở rõ ràng lạnh lẽo, nhìn xuống Phương chiêu dung, như đang nhìn một người chết.

“Phương chiêu dung, ngươi có biết tội không?”

Phương chiêu dung biết chuyện đã bị lộ, Lý công công thật sự đã tìm ra…

“Hoàng thượng…” Nỗi sợ hãi cái c.h.ế.t khiến nàng ta không nói được nhiều.

Hàn Sở trầm mặc.

Lý công công hừ lạnh một tiếng: “Phương chiêu dung, dưới đất Thường Ngọc Điện chôn mấy cỗ t.h.i t.h.ể mục nát, còn không mau mau khai ra!”

Phương chiêu dung không chịu thừa nhận: “Hoàng thượng, thần thiếp hoàn toàn không biết, có thể là do chủ tử trước của Thường Ngọc Điện làm…”

Lý công công cắt ngang lời nàng ta: “Những cái xác mục nát đó mặc trang phục tì nữ, chính là cung phục hiện nay của các tì nữ và thái giám.”

Phương chiêu dung á khẩu không nói được lời nào, nàng ta vẫn đang nghĩ cách để thoát được hiềm nghi.

Lý công công lại ném một đạo sấm sét: “Phương chiêu dung à Phương chiêu dung, những thứ được giấu trong ngăn bí mật của Thường Ngọc Điện, ngươi thật sự rất tàn nhẫn.”

Mỗi bước mỗi xa

Phương chiêu dung lúc này sợ hãi liên tục khấu đầu: “Cầu Hoàng thượng tha cho thần thiếp một mạng! Thần thiếp không dám nữa! Hoàng thượng!”

“Lý công công, chuyện này giao cho ngươi xử lý.” Hàn Sở dường như không hề quan tâm đến nàng ta.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Xin người tha cho thần thiếp! Hoàng thượng!” Phương chiêu dung khóc thảm thiết trên mặt đất.

“Ngài rõ ràng là lạnh nhạt với những chuyện này, không phải ngài luôn không quan tâm đến ân oán giữa đám phi tần sao?”

Phương chiêu dung như than khóc, không hiểu sao Hoàng thượng lại xen vào chuyện này, chỉ là vài tì nữ thôi mà.

Hàn Sở từ từ đứng dậy, giọng điệu lười biếng: “Trò đùa cung đấu, giờ đây là ngươi thua.” Nói xong, dáng người thẳng tắp như ngọc bước đi.

Lý công công thầm nghĩ: Ngươi đã đi sâu vào trò đùa cung đấu, há có thể lúc nào cũng là người thắng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK