Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm, trong Hoa Khê điện, Tiểu Quỳ bị Tiểu Lan và Tiểu Hiểu lần lượt hỏi han.

“Tiểu Quỳ tỷ, tỷ và nương nương ra ngoài làm gì vậy?”

Nói đến đây, trong bóng tối, mắt Tiểu Quỳ lộ ra ý cười, dù không rõ nương nương tại sao lại làm như vậy, nhưng… thật ngây thơ đáng yêu.

“Nương nương không làm gì cả.” Tiểu Quỳ tự nhiên phải bảo vệ hình tượng của nương nương, ngay cả trước mặt Tiểu Lan và Tiểu Hiểu.

Tiểu Lan nghi hoặc, không làm gì? Vậy tại sao nửa đêm phải ra khỏi điện?

“Tiểu Quỳ, tỷ và nương nương có phải đã gặp ai không?” Tiểu Hiểu hỏi vào điểm quan trọng.

“Đúng vậy, m.á.u trên người của các người là của ai?” Tiểu Lan tiếp lời Tiểu Hiểu.

“Ừm, nương nương và ta bị người ta truy sát.” Tiểu Quỳ nói ngắn gọn, khiến Tiểu Lan và Tiểu Hiểu giật mình ngồi dậy.

“Truy sát?!” Hai người đồng thanh kêu lên.

Ngay giây tiếp theo, cả hai đều hối hận bịt miệng lại, sợ làm ồn đến nương nương thì khổ.

“Nhỏ giọng một chút.” Giọng điệu Tiểu Quỳ mang vẻ trách móc.

Mỗi bước mỗi xa

Hai người lại nằm xuống yên lặng.

“Ai đã truy sát nương nương và tỷ?” Tiểu Lan lòng còn sợ hãi mà hỏi han, may mà nương nương và Tiểu Quỳ đã trở về bình an.

Tiểu Quỳ nhìn lên trần nhà: “Ngày mai liền có thể tra ra manh mối.”

Trong Dưỡng Tâm điện, Hàn Sở mặc tẩm y, tóc đen như lụa xõa trên vai, dáng người cao lớn tuấn mỹ.

Lý công công không hiểu tại sao hắn về khuya lại muốn tắm nước lạnh, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, ông ta khuyên lại không nghe, đành sai người chuẩn bị canh gừng.

Nào ngờ Hoàng thượng nhìn cũng không thèm nhìn, Lý công công cực kỳ bất đắc dĩ.

Cuối thu sắp kết thúc, trời sáng muộn hơn một chút, sương sớm bao trùm không khí lạnh, trong cung vang lên tiếng xào xạc, âm thanh cung nhân quét lá rụng.

Sơ Tửu Tửu vẫn đang say giấc, hôm qua gần sáng mới nằm xuống giường đi vào giấc ngủ.

Những việc xảy ra tối qua không chỉ nhiều mà còn rất nghiêm trọng, vốn dĩ phải sớm triệu phi tần vào Thái Hòa điện để hỏi han.

Thẳng đến buổi trưa hôm sau, mới có thái giám đến mời Sơ Tửu Tửu vào Thái Hòa điện.

Sơ Tửu Tửu không hiểu những chuyện này, biết rằng sắp tới lại phải giải thích một hồi, chuẩn bị tâm lý đầy đủ, dẫn Tiểu Quỳ đến Thái Hòa điện.

Tiểu Quỳ có cảm giác mơ hồ rằng Hoàng thượng rất có thể đang thiên vị nương nương, nếu không, tại sao những việc cần xử lý vào buổi sáng, lại đúng lúc kéo dài đến khi nương nương tỉnh dậy, vừa mới dùng bữa không lâu.

Dù lúc này hầu hết mọi người đã dùng bữa trưa, nhưng Tiểu Quỳ vẫn cho rằng Hoàng thượng là vì nương nương mà kéo dài thời gian.

Sơ Tửu Tửu đi qua một đại thụ, trong đầu hiện lên hình ảnh của hắc y đại hiệp, không biết lần này hắn có an toàn ra khỏi cung hay không?

[Kí chủ, nhiệm vụ tối qua tạm coi là hoàn thành.] Giọng nói của hệ thống đột nhiên xuất hiện.

Nó không nhắc đến thì thôi, chứ nhắc đến Sơ Tửu Tửu lại đầy bực bội: [Nếu không có Tiểu Quỳ và hắc y nhân ở đó, thì cả mi và ta đã xong rồi, ta cẩn trọng nửa đêm giả ma đi dọa người, mà mi còn phán là tạm coi, hừ.]

Hệ thống: [Kí chủ, ngài đang giả ma... hay là đang giả tiểu khả ái?]

Trong nguyên tác, nguyên chủ mặc áo trắng ẩn hiện bên cửa sổ, cửa sổ bị gió thổi kêu lên rầm rầm, bầu không khí âm u kỳ quái đạt điểm tối đa, Dư quý nhân và tì nữ bên trong sợ đến mức không thể động đậy.

Nàng thì sao? Nàng còn cố tình gõ cửa sổ, nhảy ra một “gà cục tác”, còn phối hợp thêm âm thanh, Dư quý nhân và tì nữ phản ứng lại, cười đến run rẩy hết cả người.

Sơ Tửu Tửu luôn nhiều ngụy biện: [Khả ái cũng là ma khả ái mà, đúng không? Hơn nữa, Dư quý nhân sống ở nơi đó, địa vị không tăng, còn bị ta dọa, ta làm sao có thể nhẫn tâm? Bắt được nụ cười của mỹ nhân, cớ sao lại không làm?]

Hệ thống: “…” Ngụy biện một cách rất hợp lý.

Sơ Tửu Tửu cũng không quan tâm nữa, tạm coi là tạm coi, chỉ cần qua được là được.

Thái giám dẫn đường ở phía trước, Sơ Tửu Tửu theo sau Tiểu Quỳ, thỉnh thoảng gặp một hai vị phi tần, tất cả đều thỉnh an, nhưng không ai dừng lại trò chuyện vài câu.

Trong Thái Hòa điện, mỗi vị phi tần đều có vẻ mặt nghiêm trọng, Phương chiêu dung và Ngô thục nghi đã quỳ giữa điện.

Hàn Sở ngồi ở vị trí cao, thần thái lạnh lùng kiêu ngạo, bàn tay khớp xương rõ ràng như mỹ ngọc, nhẹ nhàng gõ xuống.

Có một người bước vào điện, Sơ Tửu Tửu mặc bộ váy màu xanh nước biển, lớp voan quấn quanh cánh tay mảnh mai, mờ ảo hiện ra làn da như ngọc, xinh đẹp như không xương.

Một mái tóc đen được búi thành kiểu phi vân kế, lộ ra vẻ đẹp như đào lý, dáng người uyển chuyển bước vào điện.

Hàn Sở khẽ dừng tay, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng hành lễ.

Hắn khẽ nói: “Miễn lễ.”

Sơ Tửu Tửu không nhận ra hắn đang lặng lẽ nhìn mình chằm chằm, đi sang bên cạnh ngôi xuống.

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, mới từ từ chuyển ánh mắt đi.

Sơ Tửu Tửu lúc này không nghĩ gì, giữ lại chút sức lực để lát nữa giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK