Gọi lại, bên kia được kết nối ngay lập tức.
“Xin chào! Luật sư Thạch.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thạch Đông Thăng lập tức ngồi dậy.
Đầu bên nói tiếp: “Luật sư vĩ đại, tối hôm qua vợ mày có ở nhà không?”
“Mày có ý gì?” Thạch Đông Thăng cảnh giác hỏi.
“Vợ mày đɑng ở chỗ tao!” Người bên kia cười nhạo nói.
“Phó Cường, mày rốt cuộc muốn làm gì?” Thanh âm Thạch Đông Thăng đột nhiên cao lên.
“Luật sư đừng kích động như vậy mà! Làm tôi sợ đó.” Phó Cường che ngực.
Thạch Đông Thăng bình tĩnh lại, cứu người mới là quan trọng nhất, anh hỏi: “Cần bao nhiêu tiền?”
“Luật sư Thạch, mày hại tao cửa nát nhà tan, mày nói xem bao nhiêu tiền mới mua được một mạng người đây?” Phó Cường nghiến răng cười.
“Oan có đầu nợ có chủ, người mày nên tìm là tao, không phải người vô tội.” Thạch Đông Thăng đấm ma͙nh một cái xuống giường.
Lý Giai Di bên cạnh cũng tỉnh dậy, cô mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh.
“Hay cho một câu oan có đầu nợ có chủ, mày cũng biết là vợ tao đã chết, mày nói xem tao có nên khiến vợ mày…” Phó Cường cố ý nói lấp lửng.
“Mày dám!” Cảm giác bị uy hiếp không hề dễ chịu, Thạch Đông Thăng tức giận nhảy xuống giường.
“Tại sao tao không dám? Luật sư đừnh làm bậy, bằng không tao sẽ cho mày biết thủ đoạn của tao.”
“Rốt cuộc mày muốn bao nhiêu, bao nhiêu tao cũng đưa, đừng làm tổn thương cô ấy.” Thạch Đông Thăng nắm chặt điện thoại.
“Một triệu đô la, gia đình luật sư Thạch làm ăn lớn, chắc sẽ lấy ra được nhỉ.” Phó Cường nói rõ yêu cầu.
“Hẹn chỗ đi, sẽ đưa cho mày nhưng mày phải đảm bảo thả cô ấy ra.” Thạch Đông Thăng nhấn mạnh nhiều lần.
“Đương nhiên, chỉ cần luật sư Thạch không gọi cảnh sát, tao sẽ ngoan ngoãn phối hợp.”
Thạch Đông Thăng cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu nói: “Làm đúng những gì mày đã nói, đừng giở trò xấu xa.”
“Ok, ngày mai tao chờ ở Tây Sơn.” Phó Cường nói địa điểm giao dịch.
Lý Giai Di nghe từ đầu đến cuối, cô đại khái đã đoán được việc Hàn Nhã Văn bị bắt cóc rồi.
Thạch Đông Thăng cúp điện thoại, lập tức ɢọi 110, giải thích tình hình với cảnh sát, sau đó lại lên kế hoạch cho bước tiếp theo.
“Người kia không phải nói không được báo cảnh sát sao?” Lý Giai Di nhịn không được nhắc nhở.
“Chúng ta phải gọi cảnh sát, tôi hiểu hắn, ngay cả khi hắn lấy được tiền, cũng không thể đảm bảo Nhã Văn được an toàn.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lý Giai Di càng nghĩ càng thấy sợ.
“Không có gì, chuyện này tôi sẽ giải quyết, Nhã Văn sẽ bình an trở về.”
“Ngày mai tôi đi cùng anh, tôi có học một chút võ phòng thân, có thể bảo vệ anh.”
Thạch Đông Thăng nghe xong, lập tức ngẩn người nhưng cuối cùng vẫn từ chối: “Quá nguy hiểm, ngày mai tôi tự đi.”
“Vậy để tôi ɢọi Trịnh Đằng Huy đi cùng anh…” Lý Giai Di nói đến đây, ý thức được điều gì, vội vàng tìm điện thoại bấm gọi.
“Bíp…” Vang lên vài tiếng bíp nhưng không ai trả lời.
Lý Giai Di có dự cảm không lành.
….
Khi Trịnh Đằng Huy tỉnh dậy, tứ chi của cậu đều bị cột lấy, trong miệng cũng bị nhét đồ vào, cậu nhìn sang bên cạnh Hàn Nhã Văn cũng giống như vậy, cậu kêu cô: “Ưm ưm…”
Nhã Văn vẫn không tỉnh, mãi cho đến khi có người đẩy cửa tiến vào, cô mới mở mắt ra.
Thanh niên tóc vàng từ sớm đã động tâm với cơ thể đầy đặn Hàn Nhã Văn, hắn tiến vào chuẩn bị đâm loạn một phen, còn chưa kịp làm gì thì đã có người quát lớn: “Tiểu Hoàng, mày làm gì vậy!”
“Đại ca, con đàn bà này đúng là cực phẩm! Em muốn… hắc hắc.” Tiểu Hoàng nở nụ cười dâm đãng.
“Mày cút sang một bên cho tao! Người này không thể đụng vào, lỡ chọc giận Thạch Đông Thăng thì không đứa nào trong chúng ta sống yên đâu.” Phó Cường biết điểm mấu chốt nằm ở đâu.