Trưởng bối trong nhà họ Thạch lập tức thông báo cho cảnh sát, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu được người ra, cho dù là bắn chết những tên bắt cóc.
Mà đồng thời, bốn người ở kho hàng còn đɑng sa vào dục vọng không thể kìm chế.
Phó Cường không nghĩ rằng hậu quả thảm khốc sẽ đến nhanh như vậy. Cục cảnh sát nhanh chóng tìm được địa điểm, khi tiếng còi vang lên, hắn mới cảnh giác.
Không bao lâu cảnh sát liền đột nhập vào kho hàng, hắn vốn tưởng phải mất một lúc bọn chúng mới bị tìm được, không ngờ lại nhanh vậy.
Cảnh sát móc súng lục ra chĩa ngay vào bọn họ, đầu tiên là hạ gục Tiểu Hoàng, sau đó là tới những tên khác.
Phó Cường cực kỳ phẫn nộ, hắn lập tức kéo Thạch Đông Thăng lên, lấy con dao găm từ trong túi ra, kề vào cổ anh.
“Bỏ xuống, tôi có thể tha cho anh.” Cảnh sát trưởng uy hiếp.
“Tao mà tin mấy người, có cái rắm!” Phó Cường ở trong tù mấy năm đã lĩnh giáo thủ đoạn của cảnh sát rồi.
“Tôi đếm đến ba, anh không buông ra thì tôi sẽ nổ súng.”
“Nếu mày nổ súng, tao sẽ giết nó.” Phó Cường ấn mũi dao vào yết hầu Thạch Đông Thăng.
“Mẹ nó, mềm không ăn мuốn ăn cứng đúng không?” Cảnh sát trưởng tức giận, ông đưa súng lục nhắm ngay đầu Phó Cường.
Cổ Thạch Đông Thăng đã chảy máu, anh cảm nhậ̵n được đau đớn nên vũng vẫy, mũi dao càng cắm sâu hơn.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, cảnh sát trưởng nổ súng bắn vào đầu, Phó Cường ngã xuống đất, mà Thạch Đông Thăng cũng hôn mê ngã xuống theo.
….
Khi Hàn Nhã Văn tỉnh lại đã là ngày thứ ba, cô mở mắt ra đã có nhân viên y tế đứng xung quanh, còn ba mẹ đang đứng bên ngoài, thân thể cô còn rất yếu nên không thể ngồi dậy.
Thạch Đông Thăng nằm ở phòng bên cạnh, trên cổ anh được vải băng lại, mặt tối sầm nghe thư ký báo cáo, cũng may nhà họ Thạch xử lý kịp thời nên video không lan truyền rộng rãi.
Nhưng anh cũng khá nổi tiếng, các y tá chăm sóc anh ở sau lưng lén bàn luận sôi nổi, trước mặt lại không dám nhìn.
Ở phòng bệnh vài ngày cho đến khi sức khoẻ khôi phục bình thường, hai cặp vợ chồng mớᎥ trở về nhà. Bởi vì đoạn video mà Lý Giai Di đã từ bỏ công việc giáo viên mầm non mớᎥ nhận, còn Trịnh Đằng Huy cũng thôi làm huấn luyện viên, hai người thương lượng sẽ trở về quê.
Nhưng trước khi đi, Lý Giai Di phát hiện cô đã mang thai được hai tháng, đồng thời Hàn Nhã Văn cũng mang thai, sự trùng hợp về thời gian không khỏi làm cho hai người đàn ông nghĩ nhiều.
Đêm đó bốn người tụ tập lại.
“Đứa trẻ, tôi cho rằng không nên sinh.” Lý Giai Di là người đầu tiên đề nghị.
“Chị cũng nghĩ vậy.” Hàn Nhã Văn phụ họa.
Tình huống trước mắt quá phức tạp, hai đứa nhỏ này mà sinh ra chắc chắn sẽ khiến mọi thứ phức tạp hơn.
Thạch Đông Thăng cũng ngầm đồng ý nh̵ưng nghĩ đến hai đứa trẻ vô tội, anh nói: “Cứ sinh ra đi, chuyện để sau hẳn tính.”
Trịnh Đằng Huy ở một bên không tỏ thái độ gì.
“Sinh ra? Nếu không phải con anh thì sao? Nếu là con Trịnh Đằng Huy thì sao?” Lý Giai Di cố ý kích thích.
“Không có khả năng!” Thạch Đông Thăng trực tiếp phủ nhận, khẳng định một trong hai đứa sẽ có một đứa là con anh.
Trịnh Đằng Huy lúc này mớᎥ lên tiếng: “Tôi nghĩ tốt nhất là sinh đứa trẻ ra.”
“Sao bây giờ hai người lại cùng thuyền vậy.” Lý Giai Di không phải là không мuốn sinh, cô chỉ sợ đứa nhỏ này là của Thạch Đông Thăng, nếu như đúng vậy thì cô thật sự không biết làm sao bây giờ.
“Sinh đi!” Thạch Đông Thăng đề nghị.
“Hai người sinh đi!” Trịnh Đằng Huy nói theo.
Hai người phụ nữ không hé răng nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp.