“Không sao chứ?” Thạch Đông Thăng ra vẻ trấn định.
Cô ngã vào lòng ngực anh một lúc lâu mới ý thức được không ổn, lập tức hoảng loạn đứng lên.
“Không có việc gì.” Lý Giai Di xấu hổ sửa sang lại quần áo.
Bởi vì không có ai bước ra nên cửa thang máy lại đóng vào, Thạch Đông Thăng không chần chừ mà ấn nút mở, bước một bước đi ra ngoài.
“Đừng đi vội.” Giai Di đuổi theo sau, cô nghĩ anh đã giúp lại là hàng xóm, về sau khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc, mời anh ăn một bữa cơm coi như cảm ơn.
“Có việc gì à?” Thạch Đông Thăng bị cô chặn trước mặt.
“Vừa rồi nếu không có anh thì tôi đã té ngã, nên muốn mời anh một bữa cơm.” Lý Giai Di thấy anh không trả lời, lại tiếp tục nói: “Với lại tôi cũng đang định đi ăn, một người sợ ăn không hết, nên muốn mời anh ăn chung.”
Tay đang mở cửa Đông Thăng thu hồi lại, anh vốn định từ chối, nhưng lời nói tới bên miệng lại không thể nào nói ra.
“Không được sao?” Vốn dĩ Giai Di lúc nói chuyện đã ngọt ngào, hiện tại còn mang thêm chút nũng nịu, bất kỳ người ông nào cũng đều không chịu nổi.
“Được.” Mặt Đông Thăng lại nóng lên, may là làn da anh đen nên không nhìn ra.
Cô cũng không khách khí, trực tiếp leo lên xe anh.
“Cô chuẩn bị đi đâu?” Đông Thăng thắt đai an toàn, anh không từ chối cô mà dễ dàng đồng ý yêu cầu như vậy, đối với một người xa lạ chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, là quá tuỳ tiện.
“Vừa rồi tìm được một nhà hàng thịt nướng, hôm nay thành công nhận được lời mời nên muốn thưởng cho bản thân một chút.” Giai Di nở một nụ cười rất tươi trả lời.
“Cô muốn làm việc ở đây sao?” Thạch Đông Thăng nghe ra mấu
“Đúng vậy, tôi làm giáo viên ở nhà trẻ trên tầng bảy.” Cô giấu giếm đáp.
“Rất tốt, không tồi.” Anh nói không nhiều, vừa đủ bốn chữ.
“Ha ha…..” Lý Giai Di lập tức xấu hổ cười trừ.
Dọc theo đường đi người đàn ông bên cạnh trầm mặc ít lời, cô chủ động một vài đề tài mà ông này cũng chỉ trả lời cho có lệ, quá ngu dốt, EQ cũng thấp, không biết người như thế nào có thể chịu đựng được anh chứ.
Tới cửa hàng thịt nướng, hai người cùng nhau đi vào, người phục vụ nhìn thấy lập tức tươi cười đón chào: “Hai vị muốn ăn món gì ạ?”
“Vừa rồi tôi có chọn ở trên app đặt món rồi.” Lý Giai Di lấy di động ra, đưa cho người phục vụ xem.
Đông Thăng ở bên cạnh cũng không nói gì.
“Cửa hàng gần đây đang có khuyến mãi cho phần ăn tình nhân, so với phần ăn của chị gọi thì càng ưu đãi hơn đấy ạ.” Người phục vụ cứng nhắc nói.
“Tình nhân? Cái này……” Giai Di qua anh, anh lại nhìn cô, không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
“Đều được, cậu xem rồi làm đi.” Thạch Đông Thăng lên tiếng nói.
“Vâng, hai vị chờ một lát, đồ ăn lập tức sẽ được mang lên.” Người phục vụ cầm thực đơn đi ra sau bếp.
Qua hơn mười phút, bữa ăn chính liền được bưng ra, đầy cả một bàn. Giai Di nhìn thấy thì có hơi hối hận rồi, cô còn chưa có đi làm đã tiêu phí một khoảng cao như vậy, không khỏi có chút xa xỉ.
Bữa cơm này ăn cực kỳ ngại ngùng, hai người vốn dĩ không quen biết đột nhiên cùng nhau ăn chung với nhau. Có thể nói trên cơ bản ít ai như vậy, hơn nữa Thạch Đông Thăng cũng không đói bụng, ngồi một chỗ ở nơi này có hơi dư thừa.
“Sao anh không ăn?” Lý Giai Di dùng rau xà lách bọc một miếng thịt, há miệng to cho cả cuốn vào trong, dáng vẻ phồng má nhai nuốt trông đáng yêu nghịch ngợm.
“Không quá đói.” Thạch Đông Thăng trả lời.
“Vậy thì cũng nên ăn một ít đi.” Giai Di nói xong thì đem thịt nướng được cuốn kỹ lưỡng đưa đến bên miệng anh.
Đông Thăng căn bản không đoán được người phụ nữ này lại chủ động như vậy, bọn họ đều là người đã kết hôn, bộ dáng đút ăn thế này thực không phù hợp.
“Há miệng!” Lý Giai Di nói.
Thạch Đông Thăng đành phải hé miệng, bọc rau dưa thịt nướng đưa vào khoang miệng, mới đầu là vị đắng nhẹ của rau cải, sau đó chính là mùi thịt mang theo vị giác vô cùng dụ hoặc, anh càng nhai ánh mắt càng tối dần.
“Ăn ngon không?” Giai Di cười hỏi.
“Không tồi.” Anh dựa vào ghế, thân thể lười biếng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, không rời được mắt.
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Cô cũng phục người này rồi, cái thái độ này còn có lệ hơn Đằng Huy nhà cô nữa.
Ăn thịt nướng xong, Giai Di đang định đi tính tiền, không nghĩ tới anh đã giành trả trước, sau đó một câu cũng nói liền bước đi ra ngoài.
Cô đứng ở ngoài xe, hướng về phía cửa sổ xe nói: “Không phải đã nói là tôi mời à, sao anh lại trả tiền”
“Không có việc gì.” Đông Thăng cũng không nhìn người ngoài cửa sổ.
“Vậy thì lần sau tôi lại mời anh ăn cơm.” Lý Giai Di tỏ vẻ bất đắc dĩ, người đàn ông này thật là bá đạo.
“Cô không lên xe à?” Anh đợi một hồi cũng không thấy cô lên xe liền hỏi.
“A? Tôi phải về nhà, anh cũng trở về à?” Giai Di thắc mắc.
“Ừm.” Đông Thăng mở cửa xe giúp cô.
“Cảm ơn anh nhé.” Cô cũng không khách khí, lại ngồi lên xe anh.