Ngày hôm sau, Giai Di thức dậy rất sớm, cô rửa mặt xong thì trang điểm nhẹ nhàng, sau đó liền chuẩn bị bữa sáng.
Bởi vì Trịnh Đằng Huy là huấn luyện viên thể hình nên yêu cầu với thức ăn vô cùng nghiêm khắc, rất ít khi ăn món ăn được nấu ở nhiệt độ cao, bữa sáng thường ngày chỉ gồm trứng luộc, bông cải xanh cùng sữa bò. Vì thế mà Giai Di chuẩn bị cũng rất nhanh chóng. Sau khi chuẩn bị cho cậu xong thì cũng chuẩn bị cho bản thân một phần.
Cô làm một cái sandwich đơn giản, thấy thời gian đã không còn sớm, Giai Di vào phòng ngủ chào Đằng Huy một câu rồi vác túi lên vai, mang giày cao gót, cầm lấy bữa sáng đi theo.
Tới dưới lầu, cô mở ứng dụng chuẩn bị gọi taxi, lại trùng hợp gặp Thạch Đông Thăng đang lái xe lại đây.
Đông Thăng đương nhiên cũng nhìn thấy cô, anh dừng xe lại hỏi: “Muốn đi làm sao?”
“Đúng vậy.” Lý Giai Di nhìn anh lời.
“Đi lên đi, vừa lúc tiện đường, cùng nhau đi thôi.” Thạch Đông Thăng mở cửa xe.
“Này….. Vậy được.” Giai Di do dự một chút, vẫn đồng ý lên xe.
Ngồi ở ghế phụ làm cô có hơi xấu hổ, nhớ tới ký ức ngồi trên xe lần trước, anh không nói lời nào, nên hiện tại cô cũng không dám nói.
“Trong tay cô đang cầm cái gì vậy?” Thời điểm cô bước lên xe, Đông Thăng thấy cô cầm lấy cái gì đó.
“Đây là sandwich tôi tự làm.” Lý Giai Di giơ lên.
“Trông có vẻ cũng ngon đó.” Buổi sáng Thạch Đông Thăng chưa ăn nên nhìn thấy sandwich liền làm cho anh thèm ăn.
“Anh Thạch muốn ăn không?” Giai Di khách khí hỏi.
“Ừ, muốn ăn.” Anh không khách khí đồng ý ngay.
Lý Giai Di kinh ngạc, người đàn ông này cũng thật không biết xấu hổ, cô chỉ làm một cái bánh cho bữa sáng, cũng do cái miệng cô, không có chuyện gì tự dưng hỏi anh có muốn ăn không.
Không còn cách nào khác, đành phải cho anh.
Lúc sau hai người lại nói một ít chuyện, sau đó liền lâm vào thời gian dài trầm mặc.
Xe tới dưới lầu, Giai Di đang gấp nên không chờ anh cùng nhau đi lên, chào hỏi rồi cô đi tới trước thang máy.
Vì bữa sáng đã đưa cho anh nên cả sáng nay bụng cô kêu liên tục, cũng may hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên hiệu trưởng chỉ dẫn cô đi làm quen một chút, chưa chính thức làm việc.
Mệt mỏi đợi đến thời gian nghỉ trưa, cô mới có thể đi xuống ăn cơm.
Trước cửa thanh máy, cửa vừa mở ra, lại là anh.
Thạch Đông Thăng nhìn cô, anh không nói gì mà đợi người trước cửa đi vào thang máy, lúc này mới nói: “Tôi có đặt hai phần cơm hợp, muốn cùng nhau ăn không?”
“A?” Người này đang muốn cảm ơn cô sao? Giai Di nghĩ.
“Muốn cùng nhau ăn không?” Đông Thăng lại lặp lại một lần.
“Được.” Giai Di đồng ý, dù sao anh cũng ăn mất bữa sáng của cô rồi, cô ăn lại một hộp cơm cũng là bình thường.
Đi tới công ty của anh, đa số nhân viên đều đã tan tầm về nhà, chỉ có nhân viên lễ tân cùng nhân viên an ninh ở lại. Lý Giai Di nhìn đến quy mô công ty thì hơi kinh ngạc. Đây mà là công ty nhỏ sao! Rõ ràng rất lớn luôn đó.
Giai Di được anh dẫn vào văn phòng, cô quan sát xung quanh, phát hiện căn phòng được bố trí khá đầy đủ, có sô pha, bàn ăn, còn có một cái giường nhỏ, thậm chí bên cạnh có cả ghế mát xa cơ.
“Cô ngồi lên sô pha đi.” Đông Thăng đóng cửa lại nói.
“Được.” Giai Di đi qua, có chút câu nệ mà ngồi xuống.
Đột nhiên tiến vào lãnh địa xa lạ của giống đực, một giống cái thường ngày dâm đãng cũng sẽ trở nên cẩn thận.