Nhìn qua tấm biển phòng “8303”, thấy không sai, cô mới nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Có người bên trong lên tiếng, cô mở cửa đi vào, vừa mới mở cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện xen lẫn với tiếng mạc chược.
Còn có khói thuốc và mùi rượu.
Tình trạng sức khỏe của anh bết bát như vậy sao còn ở nơi hỗn tạp như vậy? Thật lo lắng anh không chịu được.
“Cô tới làm gì?” một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy được Triển Mộ Nham đang ngồi trên bàn đánh bài.
Trên bàn, còn có ba người khác, trên người mỗi người đều ôm mỹ nhân, chơi đến quên trời đất.
Anh không dẫn Lê Man Thanh đến…….
Điều này ít nhiều cũng khiến cho Lương Yên thở phào…
“Tôi đến làm tài xế cho anh.” Lương Yên cười nói, ba người khác đều đem ánh mắt nhìn về phía Lương Yên, hơi có chút nghiền ngẫm.
“Khi nào thì cô đổi sang làm tài xế, sao tôi không biết?” Kiều Tề cười, nhìn qua Lương Yên, ánh mắt dừng trên người Triển Mộ Nham.
“A? Đây không phải là Tịch tiểu thư sao, tôi đã từng thấy qua trong hôn lễ của anh trai anh, làm sao bây giờ cô lại thành tài xế của anh.” Nhị công tử nhà họ Bạch lên tiếng.
Dưới gầm bàn, Kiều Tề đá vào chân anh ta: “Anh quản nhiều như thế làm gì?”
Nhị công tử nhà họ Bạch thấy sắc mặt Triển Mộ Nham thay đổi, cũng biết mình đụng phải đá ngầm, vội vàng im miệng.
“A Tín đâu? Để cậu ta đến.” Triển Mộ Nham giải thích, tiện tay đánh ra một quân bài.
“Ôi chao, ai, đây chính là thứ tôi cần.” Kiều Tề nhặt quân bài lên.
Lương Yên lên tiếng: “Trợ lý Tín có việc bận không đi được nên để tôi đến thay.”
Triển Mộ Nham nhíu mày, thằng nhóc A Tín này cũng dám tự tác, tự chủ trương, đây là muốn trừ tiền lương hay sao?
“Ôi chao, ù ù! Quy tắc cũ, mỗi người chịu phạt một chén! Bối Bôi, em rót rượu cho bọn họ, phải rót đầy, không được bỏ qua cho một ai!” Thật vất vả Yến Nam mới ù được một ván, anh ta liền đắc ý nói với mỹ nhân ở bên cạnh.
Khá lắm! Mỹ nhân kia thật đúng là không nương tay, rót tràn ra cả chén.
Nếu như uống hết chén này, thân thể của anh sao có thể chịu được? hơn nữa, anh lại mới phát bệnh.
Lương Yên nhíu mày, nhìn Mộ Trọng Nhiên bưng chén, bộ dạng muốn uống, cô vừa nghĩ đến dáng vẻ khó chịu của anh, lập tức cũng không quan tâm đến tình huống, đi đến lấy tay ngăn cản anh.
Triển Mộ Nham nhíu mày.
Tất cả mọi người trong phòng đều dừng động tác, nhìn về phía Triển Mộ Nham.
Lương Yên cũng biết mình làm như thế thì không thích hợp, nhưng cô cũng đành phải kiên trì nói: “Trợ lý Tín đã bàn giao cho tôi, nếu như tổng giám đốc uống rượu thì để tôi đến thay.”
A Tín sẽ bàn giao thư này sao?
Triển Mộ Nham biết cô nói dối.
Anh hừ lạnh một tiếng, muốn hất tay cô ra nhưng bỗng nhiên nhị công tử nhà họ Bạch lại cười nói: “Nếu như cô đã muốn thay tôi, chúng ta cứ theo quy tắc cũ là được, dĩ nhiên nếu như anh thương hương tiếc ngọc không nỡ, chúng tôi đều có thể hiểu được, các anh nói đúng không?”
Triển Mộ Nham nhếch môi cười, không lên tiếng.
“Quy tắc gì?” Lương Yên khó hiểu, nhìn bọn họ.
Yến Nham nhe răng, cười: “Chúng tôi có thể không đồng ý người khác uống rượu thay, chẳng qua chúng tôi chấp nhận múa thoát y a, nếu như cô đã muốn giúp Mộ Nham, như thế………nếu như cô thoát y, anh ấy sẽ không cần uống nữa.”
Lương Yên cũng biết chuyện này, trước kia cô đi theo anh trai cũng đã thấy qua, cho nên cô cũng không cảm thấy giật mình, nhưng nửa ngày, cô vẫn không có động tác.