Cô nhanh chóng ấn chuông cửa, ngón tay có chút run rẩy.
"Mộ Nham!"
"..."
"Mộ Nham!!" Cô đợi một lúc lâu nhưng vẫn không có phản ứng, cô trực tiếp dùng tay đập cửa, ngay cả hơi thở cũng dừng lại.
Cô nôn nóng bất an đợi trong chốc lát, rốt cuộc phía bên trong cửa cũng có động tĩnh.
Cửa bị đẩy ra từ bên trong, anh mang sắc mặt tái nhợt đứng ở bên trong cửa, hai mắt nâng lên, nhưng lại không tìm thấy tiêu điểm ngưng tụ.
"Anh thế nào rồi?" Lòng của Lương Yên xoắn lại thành một cục.
Triển Mộ Nham thở phì phò một tiếng thật mạnh, bỗng nhiên, cả người anh dựa lên người cô. Hơi thở nam tính dày đặc xông vào mũi, đáy lòng Lương Yên run lên, nhanh chóng ôm lấy cả người anh.
Lông mi của anh rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, suy yếu tựa vào đầu vai cô, bộ dáng yếu ớt giống như đứa trẻ không hề có sức công kích.
Lòng của Lương Yên mềm như sợi bông, ghé vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi đi rót nước cho anh, anh tới ghế sa lông ngồi xuống trước đi."
Anh không trả lời, Lương Yên lại đỡ anh vào cửa, đặt anh ngồi xuống trên ghế sa lông.
Hiển nhiên anh rất khó chịu. Cả người anh tựa vào trên ghế sa lông, điểm giữa hai đầu lông mày nhăn chặt, ngón tay thon dài chặt chẽ ấn trên chỗ đó, kiềm nén đến mức vô cùng đau khổ. Lương Yên bưng nước ra, nhìn thấy cảnh này, cô không khỏi nghĩ đến Vivi cũng bị căn bệnh này tra tấn, cô chỉ cảm thấy trái tim xiết chặt đến đắng chát.
Hai người nà đều là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của, quả thật cô không thể tin nổi, nếu là có một ngày, bọn họ...
Cô không dám nghĩ thêm nữa, Lương Yên nắm thật chặt viên thuốc trong tay, đi về phía anh.
"Đây, thuốc đây, mau chóng uống đi."
Giọng nói của cô thật dịu dàng, mềm mại như cây bông, vang ở bên tai anh. Anh chớp chớp mắt, bộ dáng lo lắng vô cùng của cô lại vô cùng rõ ràng trước tầm mắt chếch choáng của anh.
Triển Mộ Nham đưa tay lấy nước uống thuốc vào, nhưng cơn đau đầu vẫn không giảm bớt. Khiến anh chỉ cảm thấy khó chịu hơn thôi.
"Nhịn một lát, chút nữa sẽ tốt hơn nhiều." Trong khoảnh khắc khó chịu này, giọng nói ấm áp mềm mại của cô khiến Mộ Nham cảm thấy dịu dàng một cách khó hiểu.
Khi còn bé, lúc bệnh tình của anh trai phát tác, mẹ anh cũng trông coi anh trai một tấc cũng không rời, xoa dịu anh trai như thế.
Trong lòng anh vừa động một cái. Đột nhiên anh vươn tay ôm chặt lấy cô, khuôn mặt lưu luyến vùi vào giữa sợi tóc của cô, tựa như là đứa trẻ.
Trong nháy mắt, cô bị hành động bất thình lình này làm cho kinh ngạc, giây tiếp theo, Lương Yên nhếch môi mỉm cười.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng vỗ về đầu của anh từng chút một, động tác dịu dàng, cô mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi đến khó tin,
"Hóa ra anh cũng sợ đau như vậy. Khi còn bé, tôi luôn thấy anh nghịch ngợm trèo cây, ngã xuống cây cũng không kêu đau. Tôi còn tưởng rằng anh làm bằng sắt."
"Hóa ra cô thầm mến tôi từ khi đó..." Giọng nói của anh thật nặng nề, khá cố hết sức để mà nói tiếp, "Bí thư Tịch, có phải cô phát dục quá sớm không?"
Dứt lời, hơi thở của anh cũng trở nên gấp gáp. Nhưng mà anh vẫn còn có tinh thần đùa giỡn với cô, điều này làm cho Lương Yên cảm thấy rất vui mừng. Cô cũng cười, "Khi đó không phải anh cũng bắt đầu thầm mến chị dâu của tôi sao?"
"Khi đó tôi đã 16 tuổi, lúc đó cô mới bao lớn?" Anh ra vẻ khinh bỉ cô.
Ý cười của cô càng sâu thêm, "Tinh thần rất tốt, anh còn có thể phản bác tôi. Đầu còn đau không?"
"Còn." Chẳng hiểu sao, anh rất thích bầu không khí này. Cánh tay anh ôm cô rất bình tĩnh mà xiết chặt lại thêm một chút.
"Có tốt hơn chút nào không?" Cô lo lắng tiếp tục hỏi.
"Khá tốt." Thật ra tốt không ít.
"Vậy là tốt rồi." Cô hơi yên tâm.