Yêu Triển Mộ Nham nhiều năm như vậy, cả trái tim cô bị một mình anh chiếm hết, nơi nào còn chỗ cho người khác?
"Đồ ngốc."
Liên Thiếu bật ra một câu, ném lon bia vào trong thùng rác, rồi lại mở ra một lon khác, nhàn nhã nói chuyện với Lương Yên "Đã khó chịu, vì sao cô còn muốn tiếp tục yêu?"
Vì sao cô còn muốn tiếp tục yêu sao?
Lương Yên cũng muốn hỏi bản thân như vậy, thế nhưng... Yêu một người làm gì có nguyên nhân?
Lương Yên thất bại ngồi bệt xuống đất, đem mình co lại thành một đoàn, cằm đặt trên đầu gối "Có lẽ là bởi vì quen thuộc... Nhiều năm như vậy, yêu anh ấy như chuyện hô hấp vậy, là chuyện đương nhiên..."
Cho nên, đâu thể nói từ bỏ liền từ bỏ được?
Liên Thiếu ngốc lăng một chút, loại con gái này, anh ta rất ít gặp, vừa cố chấp vừa ngu xuẩn.
Trong lòng, vì phần chấp nhất này mà rung động, Liên Thiếu không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy đi vào phòng lấy một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên cho Lương Yên.
"Đừng đông lạnh đấy." Trước kia, anh ta chưa hề biết giọng của mình, vậy mà cũng có thể nhu hòa, không mang theo một tia lỗ mãng như vậy.
"Cảm ơn." Giọng Lương Yên đã nhẹ như sợi bông, giống như tiếng thở dài đến từ vực sâu.
*
Trải qua một đêm mưa, ánh nắng hôm nay càng phát ra trong suốt.
Mới rạng sáng ngày hôm sau, Lương Yên đã bị ánh nắng đâm vào mắt làm cho tỉnh ngủ.
Giật giật cánh tay tê mỏi, chật vật mở mắt ra, lại bị người nằm bên cạnh dọa cho kêu to một tiếng.
Liên Thiếu nằm cách cô rất gần, gần đến mức cô có thể đếm rõ từng sợi lông mi của anh ta.
Cánh tay tráng kiện của anh ta, còn bị cô gối lên. Liên Thiếu nghiêng người ngủ, vẻ mặt bình thản, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt anh ta, dị thường loá mắt.
Trời ạ!
Tối hôm qua uống say đến mức nào, mà tình huống biến thành cái dạng này?
Lương Yên đau đầu vỗ vỗ trán. Mặc dù trong lòng biết rõ tối hôm qua bọn họ không xảy ra chuyện gì, nhưng ôm nhau ngủ một đêm, cũng đủ lúng túng.
Cũng may Liên Thiếu, đủ thân sĩ, một chút cũng không xâm phạm cô.
Lương Yên muốn ngồi dậy, Liên Thiếu cũng mở mắt ra. Lúc đầu anh ta định giả vờ ngủ, né thời điểm lúng túng này, nhưng lại bị Lương Yên tóm gọm.
"Liên Thiếu, tôi biết anh đã tỉnh rồi."
Lương Yên vuốt lại tóc, ôm chăn mền ngồi dậy, ho khan một cái "Tối hôm qua tôi uống nhiều quá."
Liên Thiếu một tay nhấn vào huyện thái dương, một tay chỉ vào đầu giường "Tôi đã gọi phục vụ đưa trà giải rượu lên rồi, cô uống đi một chút."
Lương Yên quay mặt đi xem, quả nhiên, trên đầu giường có hai cái ly.
"Không ngờ anh lại cẩn thận như vậy." Xấu hổ nhỏ xíu bị cảm động hòa tan, Lương Yên bưng một ly lên đưa cho anh ta "Anh vẫn ổn chứ?"
"Uh! Hơi đau đầu tí thôi." Liên Thiếu bưng ly lên uống hai hớp.
Còn chưa kịp nuốt xuống, đã nghe Lương Yên kêu lên đầy sợ hãi: "Xong rồi! Trễ giờ làm rồi! Sáng nay có cuộc họp rất quan trọng, cần tôi chuẩn bị tư liệu."
"Sếp cô như thế, mà cô còn ra sức như vậy. Có đáng giá không?" Liên Thiếu nhìn Lương Yên khinh bỉ, rồi xốc chăn lên đi xuống giường.