Giống như muốn phát tiết cảm xúc, trừng phạt cô, Triển Mộ Nham hôn đến điên cuồng.
Nhưng Triển Mộ Nham đang coi cô là cái gì? Dựa vào cái gì Triển Mộ Nham có thể muốn hôn liền hôn, muốn nhục nhã liền nhục nhã? Dựa vào cái gì mà Triển Mộ Nham dám trừng phạt cô, phát tiết cảm xúc?
Hôn xong Triển Mộ Nham còn định nói cái gì khó nghe hơn nữa để làm nhục cô đây? Hay là Triển Mộ Nham thật sự cho là, ai đến cô cũng không từ chối?
Triển Mộ Nham có thể làm bậy, bất quá là vì cô yêu anh thôi!
Thế nhưng!
Nếu cô còn tiếp tục ngốc nghếch, thì sẽ chỉ bị Triển Mộ Nham bắt nạt mà thôi!
Bi thương, từ ngực tràn ra.
Lương Yên đột nhiên dùng sức đẩy Triển Mộ Nham ra, Triển Mộ Nham hiển nhiên không ngờ cô sẽ phản kháng, nên trở tay không kịp.
Triển Mộ Nham rất bất mãn, nhíu mày lại, nhìn cô một chút, hai tay lại lần nữa bưng lấy khuôn mặt của cô, định tiếp tục hôn.
Gương mặt kia, lại một lần nữa phóng đại trước mắt mình, Lương Yên cơ hồ theo bản năng giơ tay lên.
"Chát ——" một tiếng, thanh thúy vang vọng trong thang máy.
Triển Mộ Nham cứng đờ, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Triển Mộ Nham lớn như vậy, nhưng còn chưa bao giờ bị phụ nữ tát đâu!
Nhưng Tịch Lương Yên, lại dám!
Lương Yên cũng không ngờ mình sẽ ra tay. Cô không phải là người bạo lực, đối với Triển Mộ Nham, cô càng không thể phát giận.
Hiện nay, vì tức giận đến mất lý trí, nên cô mới cho Triển Mộ Nham một bạt tai!
A, như vậy cũng tốt!
Dù sao, bọn họ vốn nên giương cung bạt kiếm, cả đời không qua lại với nhau mới đúng!
"Đinh ——" một tiếng, đèn LED bên trên nhảy số 18, cửa thang máy mở ra, Lương Yên mới lấy lại tinh thần.
Nhìn qua nửa bên mặt sưng đỏ của Triển Mộ Nham, cô nhặt quần áo lên, rồi mới ra vẻ trấn định đi ra khỏi thang máy.
Lương Yên đi ra ngoài một bước, rồi mới quay đầu lại nhìn Triển Mộ Nham "Nham tổng, sáng sớm ngày mai tôi sẽ nộp thư từ chức cho anh. Hi vọng anh sẽ phê chuẩn!"
Triển Mộ Nham nhếch môi, không nói chuyện. Đôi mắt thâm thúy, cách không nặng nề khóa lên người Lương Yên, sắc bén như muốn đâm xuyên người cô.
Đợi đến khi cô hoàn toàn biến mất ở trước mắt, Triển Mộ Nham mới đấm lên vách thang máy một đấm.
Đáng chết!
Muốn từ chức sao?
Tốt! Cô cút ngay đi! Anh đã sớm muốn đuổi cô đi! Hiện tại cô đưa thư từ chức, quả nhiên là đúng với ý của anh!
Lần này, anh nhất định cho cô xéo đi!
Nhưng vì cái gì, anh lại không hề thấy vui?
*
Lương Yên vừa mới tiến vào văn phòng, một đám người liền lắc đầu tắc lưỡi.
Lương Yên giả vờ thu dọn bàn làm việc, không cho mọi người nhìn ra bất kỳ manh mối nào, sau đó Lương Yên mới hỏi mọi người xung quanh: "Sao thế?"
"Cô đến trễ. Hôm nay cô không đến, tổng giám đốc hỏi liên tục, bảo chúng tôi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại cũng không thông. Cuối cùng lúc tan họp, còn dạy dỗ mọi người một trận, toàn bộ công ty mới sáng sớm đã đầy áp lực!"
Lương Yên rủ mắt xuống "Chắc anh ta đến thời kì mãn kinh."
Mọi người nhìn nhau, ước gì chưa nghe Lương Yên nói. Lương Yên chỉ bật máy tính lên, nhàn nhạt nói: "Ngày mai tôi sẽ từ chức, về sau không thể cùng mọi người đồng cam cộng khổ nữa rồi."
Dứt lời, không để ý mọi người mồm năm miệng mười hỏi, nghiêm túc soạn đơn "Từ chức".