Lương Yên nghĩ đến cảnh Niệm Niệm mời anh lần trước, anh đồng ý một hơi. Cô nghĩ đến đây, chắc là bọn họ đi tìm lại ký ức đã qua!
Cô có nên gọi điện thoại báo cáo tình hình lại cho anh trai không? Nhưng rốt cuộc cô vẫn không chắc chắn được. Lương Yên đành phải thôi.
...Đường phân cách...
Đây là một nhà hàng cổ xưa nổi tiếng. Phong cách phục cổ tao nhã, tuyệt đối là nơi hẹn hò tốt nhất chờ luyến ái nơi.
Hiển nhiên rất biết chọn nơi.
Lương Yên nhìn bốn phía xung quanh, lập tức nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ngồi ở vị trá gần sát cửa sổ đang vẫy tay với cô. Cô cười dịu dàng và bước qua đó, lễ phép chào hỏi, "Xin lỗi, tôi tới trễ."
"Tôi cũng chỉ mới đến một lát thôi." Dáng vẻ của người này cùng lắm chỉ mới 30 tuổi, nói xong thì người này tao nhã đứng dậy đẩy ghế ra, lịch sự mời Lương Yên ngồi xuống.
"Cám ơn." Sau khi Lương Yên ngồi xuống, người đàn ông gọi món theo sở thích của cô.
"Tịch tiểu thư, nghe nói cô muốn tìm một đối tượng để kết hôn?" Đối phương là một người không vòng vo, nói thẳng nội dung chính.
Điều này cũng khiến Lương Yên thở phào, cô cũng không thích nói chuyện không có ý nghĩa gì. "Vâng. Bọn nhỏ không thể không có cha mãi, hơn nữa, tôi cũng muốn một gia đình đầy đủ."
"Hai năm trước tôi đã ly hôn, nhưng đến nay vẫn không có con. Nghe Khuynh Viễn nói, Tịch tiểu thư đã có hai đứa con năm tuổi."
"Đúng vậy. Không biết Vương tiên sinh có thích trẻ con hay không?"
"Đương nhiên là thích. Tịch tiểu thư yên tâm, nếu chúng ta có khả năng trong tương lại, tôi nhất định sẽ coi con của cô là con của mình."
Nếu quả thật là vậy thì thật sự rất tốt!
Trong lúc nói qua nói lại, Lương Yên có thêm không ít thiện cảm đối với người đàn ông hào hoa phong nhã này. Người đàn ông có thể qua cửa của anh trai thì tuyệt đối không thể không ưu tú!
......
Khi Triển Mộ Nham vào nhà hàng, anh hoàn toàn không ngờ là có thể gặp bóng người quen thuộc kia.
Hơn nữa, người ngồi đối diện cô là ai?! Vương Kính Nghiêu, giám đốc ngân hàng, người đàn ông đã từng ly hôn. Đây là cô đối tượng xem mắt của cô?
Hiển nhiên hai người đang trò chuyện với nhau thật vui. Dáng vẻ cười nói vui vẻ chiếu vào đáy mắt của Triển Mộ Nham, thế mà lại khiến anh thấy gai mắt đến buồn bực trong lòng!
Thật sự là kỳ lạ!
"Mộ Nham, ở đây này!" Giọng nói dịu dàng của Chân Niệm Niệm vang lên, cô ta đang ngồi ở trong góc và vẫy tay với anh. Anh không thể không rút tầm mắt về, đi về phía cô ta.
"Sao lại đứng ngẩn người ở đó?" Chân Niệm Niệm nhìn người đàn ông ngồi xuống trước mặt mình. "Em đã chọn mấy món theo sở thích của anh trước kia. Thế nào? Đã nhiều năm thế rồi, khẩu vị không thay đổi chứ?"
"Ừ. Không đổi." Anh lạnh nhạt đáp lại. Ngồi xuống vị trí, nằm nghiêng đối diện với cai góc không xa phía bên kia. Anh lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn Chân Niệm Niệm một cái, “Em uống nước trái cây trước đi, tôi đi gọi điện thoại."
Chân Niệm Niệm cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng khôn khéo cười gật đầu.
......
Đang nói chuyện đến vui vẻ, điện thoại nằm trong túi Lương Yên vang lên. "Thật ngại." Đề tài bị cắt ngang một cách không lễ phép, cô nhẹ nhàng nói lời áy náy.
"Không sao, cô nghe trước đi." Đối phương đặc biệt giỏi việc hiểu ý người khác.
Lương Yên lấy điện thoại cầm ra, khi nhìn thấy màn hình hiển thị thì sửng sốt một chút, trong giây tiếp theo, cô cắt điện thoại. Nhưng chỉ khoảng mười mấy giây sau, điện thoại thế mà lại vang lên.
Rốt cuộc là sao vậy?
Lúc này không phải là anh đang có hẹn với người khác sao?