Quách phu nhân thở hắt ra từng hơi, bà ta trừng mắt, hằm hằm lửa giận, lồng ngực phập phồng lên xuống dán chặt ánh nhìn lên người Đỗ Nhược Vi. Bà ta đang muốn tìm mọi cách đuổi đối phương nhanh chóng rời khỏi nhà mình nhằm mục đích rước Thiệu Ninh Thuần cùng đứa trẻ được bà ta nhất mực yêu thương vào đây. Trong tư tưởng Quách phu nhân, cháu đích tôn nhà họ Quách cần ngay lập tức nhận tổ quy tông, chẳng thể cứ lưu lạc ở bên ngoài rồi để hàng xóm cười thẳng vào mặt được.
Và bước đầu tiên bà ta cần làm chính là yêu cầu Đỗ Nhược Vi hãy mau chóng hoàn tất thủ tục ly hôn với con trai mình càng sớm càng tốt, với Quách Thừa Nhân, cô giống hệt với cái gai trong mắt bà ta vậy.
Càng nhìn đối phương Quách phu nhân lại càng cảm thấy khó chịu, nếu tiếp tục diễn ra những sự việc hiện tại thì bà ta khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng Đỗ Nhược Vi muốn chiếm lấy gia sản nhà họ Quách. Huống chi, bây giờ Quách Vị An chết rồi, trước kia bà ta luôn lo ngại rằng nếu Đỗ Nhược Vi với Quách Thừa Nhân ly hôn, ở giữa còn tồn tại đứa con gái thì kiểu gì cũng bị bên ngoài bàn tán, ảnh hưởng tới mặt mũi mà Quách phu nhân giữ gìn bấy lâu nay.
Hiện tại, đứa trẻ chết rồi, bà ta vui vẻ như mở cờ trong bụng vì những điều khiến bản thân vướng bận đã chẳng còn tồn tại nữa, chỉ cần Quách phu nhân xử lý triệt để tại chỗ Đỗ Nhược Vi là xong. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, vốn tưởng sau cái chết của con gái, kẻ đang đứng trước mặt bà ta nhất định yêu cầu ly hôn cùng Quách Thừa Nhân, ai dè mọi chuyện chẳng hề như Quách phu nhân tưởng tượng, Đỗ Nhược Vi vẫn lì lợm trong nhà. Bà ta ngay tức khắc nảy ra suy nghĩ người con gái chỉ đang giả bộ đau buồn thôi, thực chất đang ấp ủ mục đích khác. Nên hiện tại Quách phu nhân mới cuống quýt hành động, bà ta gai mắt đối phương tới cùng cực rồi.
Đỗ Nhược Vi nhàn nhạt liếc xéo bà mẹ chồng đang đứng ở phía đối diện vài cái, tuy nhiên, cô chưa từng đáp lời dù chỉ nửa chữ mặc cho Quách phu nhân từ nãy đến giờ liên tục sỉ vả mình, bao nhiêu lời nhục mạ tuôn ra từ miệng bà ta. Tâm trạng Đỗ Nhược Vi dường như chẳng mấy bị ảnh hưởng, cô đã quá quen với đối phương rồi. Cô lười quan tâm bọn họ, cũng không có ý muốn trả lời, nói nhiều chỉ khiến tốn nước bọt, kết quả thì Đỗ Nhược Vi luôn bị đẩy vào đường cùng.
Thế nên, Quách phu nhân thích làm gì thì cứ việc, bao giờ bà ta nói mỏi mồm tự khắc ngậm miệng, Đỗ Nhược Vi chỉ buồn bực lặng lẽ nhìn vào bầu trời xa xăm bên ngoài.
Người phía trước cảm thấy bản thân bị khinh thường, bà ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hình viên đạn hung hăng mắng chửi: “Đỗ Nhược Vi, bớt diễn trò đi, làm khùng làm điên hoài thì con trai tôi cũng chỉ yêu một mình Thiệu Ninh Thuần mà thôi. Biết điều một chút, bản thân cô vô dụng chả hề giúp ích được gì, thậm chí còn mang bao nhiêu xui xẻo nữa, đừng ngang ngược sống với những thứ chẳng bao giờ thuộc về mình. Cút càng sớm thì cô càng được giải thoát một cách nhanh chóng. Năm xưa cô dở thủ đoạn ép con trai tôi lên giường với mình, nó cũng đã trả đủ rồi, đã đến lúc Đỗ Nhược Vi cô nên giao trả tất cả lại đến tay chủ nhân thực sự, nhất là vị trí thiếu phu nhân nhà họ Quách mà cô đang ngồi. Kẻ thấp hèn, không danh không phận như cô chả xứng để sánh bước bên cạnh con trai tôi.” Ngữ khí thốt ra từ miệng bà ta vô cùng hậm hực, bực bội chỉ muốn ra tay đập Đỗ Nhược Vi một trận.
Đem tất cả đổ hết lên đầu Đỗ Nhược Vi, bà ta cho rằng chính cô là nguyên nhân gây ra những chuyện xui xẻo mà gia đình mình gặp phải.
Thái độ người con gái vẫn hời hợt như lúc ban đầu, thậm chí hai bên tai còn cảm thấy vô cùng nhức nhối, khó chịu đến mức lông mày trên khuôn mặt trắng bệch nhíu chặt, Đỗ Nhược Vi ngay lập tức đứng dậy, lẳng lặng xoay lưng định trở về phòng.
Tuy nhiên, bà ta cho rằng Đỗ Nhược Vi đang coi khinh mình, trực tiếp tóm lấy tay đối phương, đôi mắt sắc bén lườm nguýt.
“Cái con khốn chết tiệt này, mày tính làm ngơ lời tao nói luôn à?” Quách phu nhân bắt đầu gầm gừ, nghiến răng nghiến lợi mắng Đỗ Nhược Vi như tát nước vào mặt: “Tao yêu cầu mày hãy mau chóng ly hôn với Quách Thừa Nhân, nghe rõ chưa? Đừng tiếp tục ôm ảo tưởng nữa. Nhà họ Quách chẳng bao giờ chấp nhận một đứa sao chổi giống mày. Đến con gái còn khắc chết nữa là. À mà chết rồi càng tốt, để một đứa con hoang ở đây khiến gia đình này mất hết mặt mũi.” Từng âm thanh tàn nhẫn, độc địa thốt lên.
Lời vừa dứt, sắc mặt Đỗ Nhược Vi thoáng chốc trở nên cau có.
Cô nhướng mày, hai mắt trừng lớn, ngay lập tức vung tay làm Quách phu nhân bất ngờ. Nhắc tới Quách Vị An, bà ta thậm chí dám phát ngôn ra những câu như thế quả thật đã chọc tới cơn phẫn nộ trong lòng Đỗ Nhược Vi. Người con gái chẳng thèm nhịn nữa, trực tiếp đứng dậy phản kháng.
Đỗ Nhược Vi nhếch môi, hừ lạnh một tiếng: “Quách phu nhân, mấy người chẳng lẽ không biết hai từ xấu hổ viết ra sao mỗi khi nhắc tới An An à? Bà đã quên nguyên nhân thật sự con gái tôi mất ư? Nếu chả phải con bé thì đứa cháu trai bà hết mực yêu chiều kia mới chính là người thay thế vị trí hiện tại đấy.” Lồng ngực cô nàng phập phồng theo từng hơi thở dồn dập, nặng nề.
Tại sao có thể nói ra những lời cay độc đến vậy chứ?
Quách Vị An chính là cháu ruột bà ta đấy.
Nguyền rủa cả cháu gái mình ư?
Thật chẳng dám tưởng tượng đến.
“Mày dám láo toét với tao? Đỗ Nhược Vi, bây giờ mày không thèm coi ai ra gì à?” Quách phu nhân tức đến mức máu dồn lên não, bà ta khó lòng chấp nhận được chuyện bị kẻ mình ghét tỏ thái độ trước mặt. Để hả cơn giận, Quách phu nhân trực tiếp vươn tay túm lấy tóc Đỗ Nhược Vi, mắt đỏ ngầu vằn lên những tia máu: “Đỗ Nhược Vi, mày nghĩ tao chẳng làm gì được mày ư? Cái thứ rẻ rách thấp hèn như mày mà dám đứng đây nói chuyện với tao, hôm nay không dạy mày biết thân biết phận thì chắc chắn lần sau càng quá đáng hơn. Thứ như mày mà cũng ảo tưởng vinh hoa quyền quý, vậy thì tao để mày tỉnh táo lại.”
Khuôn mặt Đỗ Nhược Vi bất giác nhăn nhó vì cơn đau bất ngờ ập đến, hai mắt người con gái đáng thương nhắm nghiền. Đầu óc cô nàng ù ù như cối xay gió, loáng thoáng bên tai toàn là những thanh âm móc mỉa, miệt thị, đay nghiến phát ra từ chính miệng Quách phu nhân. Lần này bà ta thật sự nổi điên lên, đem Đỗ Nhược Vi ra hành hạ, thậm chí tàn ác nhấn đầu cô xuống nước, dường như Quách phu nhân đang muốn thể hiện quyền uy bản thân.
Đỗ Nhược Vi mệt lả, hô hấp khó khăn, cô cứ tưởng rằng mình đi theo Quách Vị An luôn, tới khi ý thức hồi phục, cả người đã bị ném vào một căn phòng tối om, lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Phía trước, Quách phu nhân đang chống tay lên eo, sắc mặt bà ta khó chịu, mở miệng: “Loại như mày chỉ xứng đáng ở những nơi chẳng khác gì ổ chuột này thôi. Đây chính là kết cục mày phải nhận khi dám ngang nhiên cãi lời tao. Chống lại nhà họ Quách thì kết cục chả bao giờ tốt đẹp đâu. Ở đấy mà từ từ nghĩ ngợi.”