Trong lúc Quách Thừa Nhân đang mê man lờ đờ hai mắt, tựa như đang ngủ nhưng thần sắc hắn rõ ràng chẳng được tỉnh táo thì được Quách phu nhân gọi điện thoại tới thông báo tin tức quan trọng vừa rồi. Người đàn ông ngay lập tức ngồi bật dậy, giữa căn phòng tối đen như mực, khuôn mặt Quách Thừa Nhân hốc hác thoắt ẩn thoắt hiện, dường như hắn thời gian gần đây gầy mất mấy cân, ánh mắt lóe lên những tia hốt hoảng lo lắng.
Con trai hắn bị bệnh sao?
Quách Thừa Nhân lo âu liệu một mình Đỗ Nhược Vi có gánh vác nổi khi chỉ bản thân, hắn sợ cô nàng lao lực quá độ đến mức kiệt sức. Quách Thừa Nhân vừa cầm điện thoại vừa đưa tay vỗ mặt nhằm khiến chính mình nhanh chóng tỉnh táo.
Người đàn ông thở dồn dập, đôi lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, run rẩy hỏi: “Mẹ nói cái gì cơ, địa chỉ ở đâu, mau chóng gửi sang cho con.” Quách Thừa Nhân biết bản thân có trách nhiệm trong việc này, hơn nữa, hắn vô cùng muốn chứng minh ở trước mặt Đỗ Nhược Vi rằng cô hoàn toàn đặt niềm tin vào hắn được.
“Ừ, đợi đấy.”
Quách phu nhân thời gian gần đây đang cố gắng tìm mọi cách, đủ biện pháp để hàn gắn Đỗ Nhược Vi với con trai mình, bà ta không nỡ chứng kiến Quách Thừa Nhân sống trong tình cảnh hiện tại, quá mức mệt mỏi, chỉ biết giương mắt nhìn đối phương theo kẻ khác, nên bà ta hy vọng rằng lần này Quách Thừa Nhân tận dụng được cơ hội lay động trái tim Đỗ Nhược Vi một lần nữa. Chỉ cần Đỗ Nhược Vi chấp nhận thôi thì mọi thứ gần như được giải quyết hết.
Do có người quen ở bệnh viện, hôm qua Quách phu nhân vừa tới đó khám bệnh thì phát hiện Đỗ Nhược Vi đang ở đây, hỏi thăm bác sĩ mới biết cháu trai bị bệnh. Bà ta vốn dĩ định vào hỏi thăm, tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi đang vô cùng bài xích Quách phu nhân, ngay lập tức xù lông lên khi vừa thấy bà ta, nên đành chấp nhận rời khỏi, vội vàng báo tin về Quách Thừa Nhân, để con trai mình tự thân vận động.
Bà ta bày đủ đường rồi, chỉ hy vọng con trai nắm bắt được mà phát huy. Quách phu nhân đặc biệt mong muốn mẹ con Đỗ Nhược Vi quay về, như thế mọi chuyện đều ổn định đâu vào đó, nhưng với tình hình này xem ra phải cố gắng nhiều.
Quách Thừa Nhân sau khi nhận được địa chỉ bệnh viện thì vội vàng phi nhanh như bay tới nơi mẹ mình gửi qua thăm con trai với Đỗ Nhược Vi. Dù trên đường hắn vẫn khá ngoài nghi, chưa hiểu được nguyên nhân rốt cuộc vì sao mẹ mình làm như vậy, trước đây bà ấy rõ ràng vô cùng căm ghét Đỗ Nhược Vi, thậm chí hận cô nàng đến tận xương tủy, chỉ muốn đuổi khỏi nhà càng sớm càng tốt, vậy lần này nguyên nhân vì gì khiến bà ấy kêu Quách Thừa Nhân đích thân tới đó, hay là mẹ hắn đang ấp ủ ý định đoạt cháu trai về? Tuy nhiên, ý nghĩ ấy nhanh chóng được Quách Thừa Nhân gạt sang một bên, thời điểm hiện tại việc hắn cần làm chính là tới tìm Đỗ Nhược Vi, làm được gì thì làm chỉ cần bản thân cảm thấy nhẹ lòng là được.
Người đàn ông phóng như tên lửa, lao vào nơi con trai đang dưỡng bệnh, hốt hoảng hỏi, mồ hôi còn lấm tấm trên trán: “Nhược Vi, tôi nghe nói đứa trẻ bị bệnh, hiện tại tình hình sao rồi? Cần giúp đỡ gì không?” Vừa nói, Quách Thừa Nhân vừa thở hổn hển, liên tục hít lấy những ngụm khí lạnh nhằm khiến mình tỉnh táo.
“Anh tới đây làm gì?”
Vừa mới thấy Quách Thừa Nhân, thần sắc Đỗ Nhược Vi ngay lập tức trở nên hốt hoảng, khuôn mặt thoáng chốc tái nhợt, cánh tay vô lực khựng lại giữa không trung trong lúc đang bón cháo cho con. Tim cô nàng đập thình thịch thình thịch, nhìn chằm chằm Quách Thừa Nhân trước mặt, dáng vẻ đề phòng.
Đỗ Nhược Vi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, khẳng định rằng Quách Thừa Nhân lần nữa tính lấy mạng con trai cô, bàn tay bất giác siết chặt thành nắm đấm. Hơi thở người con gái dần trở nên dồn dập dù đang cố tỏ ra hết sức bình tĩnh.
Quách Thừa Nhân đương nhiên hiểu rõ tâm trạng Đỗ Nhược Vi ra sao khi những chuyện đau thương lần nữa ùa về, hắn hốt hoảng lắp ba lắp bắp giải thích: “Em đừng sợ, tôi chỉ đơn thuần tới thăm con mình thôi. Những gì em lo lắng dù có chết tôi cũng chẳng dám tái phạm lần hai đâu. Hơn nữa tôi ở đây cũng san sẻ phần nào áp lực với em nữa.” Thanh âm cùng ngữ điệu vô cùng chân thành.
Đứng trước sự phòng bị lẫn nghi ngờ từ Đỗ Nhược Vi, người đàn ông chỉ đành chấp nhận từ từ biện minh, hiện tại, trong lòng Quách Thừa Nhân dâng lên thứ cảm xúc gọi là chua xót, một vị đắng ngắt tỏa ra từ khoang miệng hắn. Đâu thể làm gì, đặt bản thân vào tình cảnh của Đỗ Nhược Vi thì chắc chắn hắn cũng sẽ phản ứng như cô thôi.
Giờ trên khuôn mặt Quách Thừa Nhân viết rõ hai chữ hối hận, tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi nào quan tâm tới.
“Con tôi ổn, ở đây chẳng phiền tới Quách tổng, xin anh hãy về cho.” Đỗ Nhược Vi dịu dàng xoa đầu con trai dỗ dành thằng bé, trái ngược với đó lời nói thốt ra từ miệng cô nàng biểu thị thái độ cứng rắn, chán ghét.
Quách Thừa Nhân ở đây chỉ càng dọa cô thấp thỏm lo âu thôi.
Có lẽ hắn thực sự hy vọng được làm tròn trách nhiệm của một người cha, tuy nhiên, lần bị rắn cắn năm xưa với Đỗ Nhược Vi mà nói đã dọa cô sợ chết khiếp rồi, con đang bị bệnh, hễ cứ trông thấy Quách Thừa Nhân thì đầu cô ngay lập tức nhảy số hắn chuẩn bị lúc Đỗ Nhược Vi thiếu đề phòng mà ra tay với đứa trẻ, trở thành An An thứ hai. Tóm lại cứ đuổi Quách Thừa Nhân đi chính là tốt nhất.
Mà may mắn thay, con Đỗ Nhược Vi hiện tại chỉ đơn giản là bị sốt bình thường thôi, hoàn toàn chả xuất hiện triệu chứng gì nghiêm trọng. Khi đưa thằng bé tới bệnh viện, sắc mặt Đỗ Nhược Vi nhợt nhạt, trắng bệch đến mức chẳng từ nào hình dung được, dọa Trịnh Hi Ngôn bên cạnh bất an vô cùng. Mãi cho tới khi bác sĩ kết luận không có gì nguy hiểm người con gái mới được một phen thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Quách Thừa Nhân chả biết tại sao nhận được tin rồi mò tới đây khiến Đỗ Nhược Vi lần nữa rơi vào cái cảnh ngồi trên đống lửa.
Đối phương nói như thế, dẫu vậy, Quách Thừa Nhân tỏ ra vô cùng kiên quyết, hắn dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực: “Nhược Vi, em cứ để tôi ở đây, cho tôi một cơ hội để ở cạnh con mình được chứ? Bảy năm qua tôi đã chưa làm tròn trách nhiệm rồi. Yên tâm, tôi không làm chướng mắt em đâu. Huống chi nếu nửa đêm thằng bé có mệnh hệ gì thì chúng ta còn thay nhau được, nhìn em thế kia nhắm lo liệu được toàn bộ à?” Ngữ khí thốt lên cực kỳ quả quyết.
“Ai mượn Quách tổng để tâm?”
Không khí trong phòng bệnh rơi vào yên lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đặn rõ ràng.
Quách Thừa Nhân mấy ngày sau vẫn mặt dày mò tới dù Đỗ Nhược Vi từng năm lần bảy lượt trực tiếp đuổi hắn rời khỏi, cả Trịnh Hi Ngôn cũng ở đây mà chả tài nào làm gì nổi. Đỗ Nhược Vi đương nhiên hiểu rõ, con trai cô với Quách Thừa Nhân là máu mủ, cô chưa đủ quyền ngăn cản hắn tới thăm con trai. Mà đuổi cũng nhiều rồi, Đỗ Nhược Vi mệt mỏi mặc kệ.
Một hôm, trong lúc cô nàng xuống dưới mua ít đồ, đứa trẻ vừa tỉnh giấc kêu đói bụng, vừa vặn Quách Thừa Nhân bước vào, hắn lo lắng hỏi: “Con muốn ăn gì?”
“Chú à, chú với mẹ và cháu có quan hệ gì hả? Sao chú cứ tự xưng là ba cháu thế?” Đứa trẻ thấy Quách Thừa Nhân thì tỏ ra hoang mang, cau có mở lời.