Khi thanh âm đau khổ từ miệng Đỗ Nhược Vi vừa mới dứt, hai tay Quách Thừa Nhân khoanh trước ngực, lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt, trán hắn ta nổi ba vạch đen, tâm trạng càng thêm bức bối hơn bao giờ hết. Tận sâu nơi đáy mắt Quách Thừa Nhân, người ta thấy rõ được những tia mỉa mai, giễu cợt cùng tiếng nói lạnh như băng khiến nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm xuống liên tục.
Đối diện với gương mặt viết rõ hai chữ khổ sở của Đỗ Nhược Vi, thái độ Quách Thừa Nhân vẫn dửng dưng, nhàn nhạt như lúc ban đầu, tia máu trong mắt hắn ta càng rõ ràng hơn, hừ lạnh một tiếng: "Đỗ Nhược Vi, cô nghĩ sao tôi tin nổi vào loại phụ nữ xấu xa tâm địa độc ác như cô? Giờ cô còn mặt dày đến mức tôi chả thể tưởng tượng nổi, uổng công tiểu Thuần coi cô là bạn, làm ra những chuyện đáng khinh bỉ thì thôi đi, giờ thậm chí định mạo nhận công lao người khác. Tin cô ư? Tôi thà chết còn hơn." Đứng bật dậy khỏi giường, Quách Thừa Nhân cầm lấy áo khoác ngoài, tiện thể ném cho Đỗ Nhược Vi nụ cười chế giễu.
Khuôn mặt người con gái hiện hữu hai từ tuyệt vọng, đôi mắt vương nhẹ tầng sương mỏng dán chặt lên thân ảnh Quách Thừa Nhân, đôi môi khô khốc mím chặt, cổ họng dường như có thứ gì đó chắn ngang, đau rát đến cùng cực. Đỗ Nhược Vi nghe thấy vô cùng rõ ràng tiếng trái tim mình vỡ vụn ra thành từng mảng trước những lời khẳng định chắc như đinh đóng cột mà Quách Thừa Nhân vừa nói ra.
Tại sao chứ?
Nguyên nhân vì đâu mà Đỗ Nhược Vi luôn biến thành kẻ xấu xa?
Tin tưởng cô khó đến thế sao?
Dòng nước mắt mặn chát, lạnh lẽo lăn dài trên gò má nhợt nhạt của người con gái, Đỗ Nhược Vi lặng lẽ thu mình tại một góc. Những hình ảnh năm xưa từ từ hiện hữu nơi tâm trí cô.
Đỗ Nhược Vi hoàn toàn không hề nói dối.
Năm xưa, cô mới chính là người ở bên cạnh chăm sóc cho Quách Thừa Nhân chứ chẳng phải Thiệu Ninh Thuần. Thời điểm ấy, Quách Thừa Nhân bị tai nạn vô cùng nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh thời gian dài. Khi đó, cả ba người mới chỉ bước vào cánh cổng đại học được mấy ngày, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân bỗng dưng gặp chuyện.
Đỗ Nhược Vi đưa hắn vào bệnh viện, ngày ngày ở bên cạnh lo lắng quan tâm, thậm chí lặng lẽ tìm bác sĩ tốt nhất nhằm chữa trị cho Quách Thừa Nhân một cách hiệu quả. Khi người đàn ông dần có dấu hiệu tích cực, Đỗ Nhược Vi bị ba mẹ ruột ép về nhà, giám sát cô vô cùng nghiêm ngặt, khó mà tới gặp Quách Thừa Nhân được, đành nhờ người cô coi là bạn thân lúc bấy giờ, Thiệu Ninh Thuần, tới chăm lo cho đối phương giúp mình. Ai dè lúc Quách Thừa Nhân tỉnh dậy một thời gian, còn chưa kịp gặp hắn, Đỗ Nhược Vi nhận được tin tức kinh hoàng, hắn cùng Thiệu Ninh Thuần ở bên nhau rồi. Thậm chí bạn thân cô còn cảnh cáo Đỗ Nhược Vi đừng tiếp cận Quách Thừa Nhân, hắn ghét người như cô lắm.
Hóa ra mọi chuyện là như vậy.
Cô không hề hay biết rằng, lúc Thiệu Ninh Thuần vừa tới bệnh viện, Quách Thừa Nhân đã tỉnh dậy. Hắn nghe từ miệng bác sĩ rằng lúc hắn hôn mê, có một cô gái lúc nào cũng quan tâm chăm sóc hắn, bắt gặp Thiệu Ninh Thuần, hắn liền lầm tưởng thành cô ta. Mà người phụ nữ kia hoàn toàn gạt Đỗ Nhược Vi sang một bên, trực tiếp gật đầu nhận hết mọi công lao về bản thân, còn Quách Thừa Nhân bị lừa mà chẳng hề hay biết.
Đớn đau hơn thế nữa, Đỗ Nhược Vi nói hết mọi chuyện với người chồng mới kết hôn được một ngày, tuy nhiên, hắn chẳng thèm tin, thậm chí còn bỏ ngoài tai những lời cô nói, khiến Đỗ Nhược Vi gần như tuyệt vọng đến mức khó diễn tả được thành lời.
Quách Thừa Nhân chỉ thẳng tay vào mặt cô, nghiến răng nghiến lợi: "Đỗ Nhược Vi, tôi cảnh cáo cô, tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện lừa gạt tôi. Cô dám nói xấu tiểu Thuần nữa thì ngay lập tức xách quần áo cút ra khỏi nhà họ Quách. Đạt được mục đích rồi còn chưa chịu thỏa mãn. Đúng thật là đáng khinh." Hắn ném cho Đỗ Nhược Vi ánh mắt hình viên đạn, sắc bén vô cùng.
Nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì chắc chắn hiện tại người con gái đang ngồi trên giường kia đã bị băm nát thành trăm ngàn mảnh rồi.
Những ngón tay lạnh ngắt đan xen vào nhau che đi từng đợt run rẩy, khóe mắt đỏ ửng ứa ra dòng lệ ngày một nhiều hơn.
"Vậy hóa ra anh yêu Thiệu Ninh Thuần là bởi cô ấy cứu anh sao? Nếu như cô ấy chẳng cứu anh, Quách Thừa Nhân, anh liệu có dành tình cảm?" Đỗ Nhược Vi hít một hơi thật sâu, lồng ngực cô phập phồng theo từng hơi thở, giương to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông phía đối diện.
Quách Thừa Nhân yêu chính là người cứu mạng hắn, chứ chẳng phải Thiệu Ninh Thuần.
Khóe môi hắn từ từ nhếch lên: "Thì sao? Đỗ Nhược Vi, nhớ cho kỹ, trên đời này làm gì tồn tại nếu như. Thiệu Ninh Thuần rủ lòng tốt cứu tôi, tôi yêu sự tốt bụng ấy. Khác xa với tâm địa rắn độc trong cô, đừng bao giờ mang cô đặt cạnh tiểu Thuần, bởi vì Đỗ Nhược Vi, cô không xứng." Bỏ lại một câu, Quách Thừa Nhân dứt khoát xoay người rời khỏi mặc kệ người con gái suy sụp ngồi trên giường.
Đỗ Nhược Vi dựa lưng vào tường, hai bả vai run rẩy liên tục, nước mắt xối xả tuôn ra như mưa. Cô đưa tay bịt chặt miệng tránh để bản thân phát ra tiếng, Đỗ Nhược Vi khóc đến mức đôi mắt long lanh sưng húp, người giúp việc nhìn thấy cô cũng bị dọa cho một phen.
Từ ngày hôm đó trở đi, Đỗ Nhược Vi chưa từng thấy chồng mình trở về nhà, hắn ta luôn cắm mặt ở công ty. Quách Thừa Nhân mặc kệ ở nhà có một cô vợ đêm nào cũng chờ đợi hắn đến mệt lả, ngủ quên trên sô pha, Quách Thừa Nhân vẫn chả thèm đoái hoài gì tới. Mà Đỗ Nhược Vi không hề trách móc, cô chỉ thầm an ủi bản thân rằng chồng mình bận trăm công nghìn việc thôi.
Hai tháng trôi qua thấm thoắt như thoi đưa, tình trạng ốm nghén Đỗ Nhược Vi gặp phải ngày càng nặng hơn. Hễ ngửi thấy mùi thức ăn, Đỗ Nhược Vi ngay lập tức cảm thấy buồn nôn, bụm miệng lao vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Cô ói đến mức như thể toàn bộ nội tạng trong người muốn ra hết bên ngoài. Mang thai vất vả, ăn uống chả được bao nhiêu, cộng thêm việc chồng bỏ mặc cô tự sinh tự diệt, sức khỏe Đỗ Nhược Vi ngày càng giảm sút.
Người con gái xinh đẹp ngày nào nay đã gầy gò đến mức trơ xương, gò má hóp lại đến đỉnh điểm, thần sắc trên gương mặt nhợt nhạt chẳng còn lấy một giọt máu nào. Da dẻ thì trắng bệch thiếu sinh khí. Đỗ Nhược Vi cố gắng ăn thật nhiều để tốt cho con, tuy nhiên, thức ăn vừa vào miệng cô liền nôn hết ra.
Nhiều lần gọi điện thoại cho Quách Thừa Nhân, nói rằng muốn ăn uống gì đó hay nhờ vả đều bị đối phương trực tiếp cúp máy. Nay, Đỗ Nhược Vi đề nghị: "Đứa bé cần mua ít quần áo với cả đồ dùng cá nhân, anh bớt chút thời gian cùng em lựa được chứ?"
"Không." Quách Thừa Nhân dứt khoát cự tuyệt: "Tôi bận lắm, chả rảnh rỗi như cô đâu. Thích thì tự mua." Sau đó, hắn ném cho Đỗ Nhược Vi một số tiền vào tài khoản ngân hàng.
Lặng lẽ thở dài, Đỗ Nhược Vi đã quá quen với cảnh tượng diễn ra rồi. Lần nào cũng vậy, cô đều chỉ nhận được câu trả lời ấy.
Hôm nay, Đỗ Nhược Vi tiếp tục bị ốm nghén, cô chịu đựng một mình trong căn nhà rộng lớn nhưng rất cô đơn. Người làm chứng kiến Đỗ Nhược Vi bị cậu chủ ghét bỏ thái độ lúc nào cũng tỏ ra khinh thường với cô. May mắn còn một cô gái trẻ tuổi để ý đến, luôn giúp đỡ Đỗ Nhược Vi.
Đối phương chứng kiến sắc mặt cô nhợt nhạt, liền lo lắng mở lời: "Thiếu phu nhân, hay cô tới bệnh viện khám đi."