" Nếu phu quân của bổn công chúa, các ngươi lo liệu cho tân đế đi. " Nàng ghì chặt móng tay, máu e lệ rơi lốm đốm vào y phục giản đơn hôm nay. Kéo hắn vẫn còn đang ngồi dưới gốc gây lớn, nhẹ nhàng choàng tay hắn qua vai, ôn nhu dìu hắn từng bước từng bước một.
Suốt một đoạn đường, hắn im lặng không nói, mím môi đến chảy máu, nàng không thể lộ ra ám vệ, càng không thể để Hoàng Thượng cùng Tam điện hạ kia phát hiện ra.
" Tề Thịnh, chàng có ổn? " Nàng hơi nghiêng đầu, gọi người đỡ hắn lên xe ngựa, sau lại ân cần hỏi hắn một phen, hắn quay đầu, nở nụ cười nhợt nhạt, sau đó đặt tay lên đầu nàn xoa xoa vài cái, cắn răng nói hai chữ " Không sao. "
Sau câu nói của Nhị Vương Phi, cả triều đình thấp thỏm, chỉ sợ Nhị Vương Gia có chuyện không ổn, đến đất nước cũng khó giữ, hận nàng có gai thế quá hiển hách, hận không thể chôn đi nổi lo Hạnh Quốc. Tất cả lời này truyền đến cho nàng đều là câu chuyện tấu hài mua vui.
Nhẹ thổi muống cháo trên tay, nàng cẩn thận đút cho hắn. Hắn ung dung ngồi phía đầu giường, một tay đặt lên vết thương đã được băng bó, một tay để lên đùi. Dáng vẻ ung dung, tự tại trước mặt nàng há miệng nuốt từng ngụm cháo.
" Tề Thịnh, chàng có muốn ăn tiếp? " Nàng đợi đút xong muỗng cuối cùng, đặt bát cháo trong tay lên bàn, ngồi lên giường vuốt nhẹ vết thương hắn hỏi.
Hắn nhẹ lắc đầu tỏ ý không muốn, sau lại nở nụ cười nhẹ.
" Vương Gia, Vương phi, Trắc Phi cầu kiến. "
" Bảo nàng ta vào đi " Khôi phục dáng vẻ ngạo kiều ban đầu, nàng ngồi trên giường thong thả cho Lục Tứ Ngải bước vào.
" Bái kiến Vương Gia, bái kiến Vương Phi. "
" Chẳng hay muội muội đây tìm đến bổn Vương Phi cùng Vương Gia làm gì? " Nàng không lạnh không nhạt lên tiếng, tiến về phía chiếc bàn vuông bên cạnh cầm lấy tách trà, nhẹ thổi một hơi, ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh giường, thư thản uống một ngụm trà.
" Vương Gia, hôm nay tần thiếp đến đây để xem vết thương của người. " Lục Tứ Ngải cố rặn ả vài giọt nước mắt tinh khiết sau lại lấy khăn dặm dặm cho thêm phần mĩ miều, chỉ tiếc lọt khỏi nước mắt xanh của hắn...
" Vì sao hôm qua không đến chăm sóc, hôm nay lại lấy cớ này sang đây? Thật mất thời gian của bổn Vương Phi. " nàng đặt tách trà xuống bàn, mắt đăm chiêu nhìn về phía Lục Tứ Ngải vẫn còn đang liếc mắt đưa tình nhìn hắn, thật tiếc hắn tránh qua tránh lại.
Trước cảnh này ta nên làm gì?
Thảnh thơi uống trà, xem kịch.
" Vương Phi nàng kêu người đem sổ sách đến xem xét lại 12 cung nữ hôm qua xem. " Hắn ngồi trên giường phất phất tay đuổi khéo Lục Tứ Ngải, xong xuôi vẫn bàn về việc cung nữ. Đem hết 12 cung nữ hôm qua lên.
Cung nữ thứ 5 là Đổng Khiết, nàng ta vận lên trang phục bắt mắt hơn cung nữ khác một chút vì có Thái Hậu chống lưng nhưng mà....Đó là Hoàng Cung, đây là Vương Phủ! Là do Vương Gia làm chủ, là do nàng quản lí!
Nếu Hoàng Cung Hoàng Thượng làm chủ, Hoàng Hậu quản lí và thế lực ngầm là Thái Hậu.
Thì...
Ở Vương Phủ, Vương Gia chính là Hoàng Thượng, Vương Phi chính là Hoàng Hậu, thế lực ngầm lại rất yếu chính là Trắc Phi, so với nàng chính phi của Vương Gia, Trắc Phi luôn yếu thế hơn một bậc!
" Đây là Vương Phủ, bổn Vương Phi quản lý ở đây, các ngươi tất nhiên nên nghe lời bổn Vương Phi một chút.... " Nàng uy nghiêm đứng trước dàn cung nữ cùng ánh mắt đầy hận ý của Đổng Khiết.
" Ở đây cũng không có Thái Hậu chống lưng cho các ngươi. " Nàng nhìn xuống Đổng Khiết, nàng ta liền cụp mắt xuống, thu lại hận ý, tay bấu chặt nhau nhìn rất ủy khuất.
Vương Gia ngồi trên xe lăn bằng gỗ, chống cằm nhìn Đổng Khiết, môi nhè nhẹ nở một nụ cười.
Truyện chỉ mang yếu tố giải trí, không có ý vũ nhục bất cứ cá nhân nào!!!!