" Nếu đã xác định được thứ mình muốn, phải biết cách nắm giữ. "
" Còn nếu...hắn không muốn nguyện ý cùng ngươi cũng nên học cách buông bỏ. "
Sau liền không kiêng nể bỏ đi, có những bài học xương máu được rút ra, để rút ra được nó có khi trả giá thật đắt!
***
Mắt trông không thấy hình ảnh thân thuộc, lại chỉ thấy thư phòng cách không xa liên tục sáng đèn. Đông Đông nhíu mày không vừa ý, rời giường đi nhẹ đến thư phòng cạnh bên.
Đẩy nhẹ cửa thư phòng, nàng từng bước nhẹ nhàng bước vào, mắt thấy Tề Thịnh, hắn cùng sấp tư liệu không rõ nguồn gốc cứ thế mà duyệt, duyệt thật lâu cũng không có chú ý đến sự tồn tại của nàng. Mãi cho đến khi Đông Đông chờ không được nữa cũng đã quá nửa đêm, nàng không nói không rằng, một mạch kéo hắn từ thư phòng trở về tẩm phòng.
" Có phải hay không, chàng không muốn ta ngủ! " Đông Đông tức giận trừng mắt với Tề Thịnh một cái, sau mới không biết nặng nhẹ tiếp tục lôi kéo hắn lên giường.
Tề Thịnh cười xòa, xoa xoa đầu nàng, ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Đông Đông.
Hương thơm nhàn nhạt, nam tính, hơi thở quen thuộc, rốt cuộc cũng đem Đông Đông cọc cằn vào giấc mộng. Đông Đông theo bản năng ôm lấy Tề Thịnh để mùi hương cơ thể hắn dung hòa với mình, ngào ngạt! Ngào ngạt đến bứt người!
Chỉ có Đông Đông có chết cũng không nghĩ mình nằm mộng lại gặp phải ác mộng, mộng cho đến khi không còn khả năng phân biệt thật giả nữa mới tỉnh dậy.
Trong mơ, nàng thấy từng chút một hành động của mình ở thế giới bên kia, từng chút từng chút hành động dành cho mọi thứ. Cứ như một cuộn phim thích kéo co qua lại trong đầu nàng, thật nhàm chán!
Cho đến khi cuốn phim không chiếu được nữa, mới lặng lẽ đổi cảnh quan.
Cảnh sắc thay thành một cung điện hoành tráng lớn, Đông Đông thấy mình nằm dài trên bàn gỗ, lấy tay dọc dọc nước cho đến khi...
...Choang....
Nàng thấy khung cảnh bỗng nhiên hỗn loạn, quân lính xông vào, không thấy bóng dáng của Tề Thịnh, khung cảnh vẫn đứng im, không chuyển động.
Rồi bỗng mọi thứ trở nên trắng xóa, nàng nhìn thấy một nữ tử mặc bộ bạch y nhuốm máu đỏ đang ôm chặt Tề Thịnh cạnh con suối nhỏ.
Tề Thịnh vươn tay xoa mặt nữ tử bạch y.
Đông Đông nhíu mày, nếu nhìn thật kỹ sẽ thấy nàng ta rất giống nàng, không phải nhan sắc khuynh thành của Đông Đông mà là nhan sắc hoa lệ của Thiên An.
Tiếp đó là những phân cảnh nàng cùng Tề Thịnh ly biệt, ở một nơi thật khuất, thật tối mới thấy được thân ảnh một nữ tử khác nhếch môi cười thỏa mãn.
Sao? Thỏa mãn? Vì sao lại thỏa mãn?
Đợi đến lúc Đông Đông thoát ra được giấc mộng trầm luân cũng là quá trưa.
Mồ hôi chảy đầm đìa, Đông Đông thất kinh, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi thật nhiều, thật nhiều! Nàng cảm thấy tim như vừa bị một cỗ máy chà qua, đau đến khó chịu.
" Đông Đông, nàng tỉnh? Uống một chén nước nhé. " Tề Thịnh xoa xoa đầu Đông Đông, thuận tay đưa chén trà đến trước mặt Đông Đông, bên vẫn còn sấp công vụ, hoàng thượng giao cho hắn.
Đông Đông vươn tay nhưng không có lấy chén trà mà ôm thẳng Tề Thịnh hắn, thật chặt, như muốn dung hòa hắn cùng nàng một chỗ.
" Tề Thịnh,chàng không được rời xa ta... " Đông Đông dùng mặt mình áp sát vào lòng ngực của hắn, trong lòng lặng lẽ tiêu hao bớt khí tức khi nãy.
Buổi chiều hôm đó, bọn nha hoàn của Vương phủ được một phen trố mắt.
Hôm nay nha, Vương gia với Vương Phi rời xa nhau không cách quá mười bước chân ( Trừ hi có việc khó làm cùng) bằng không có chết cũng quyết không rời xa.
Còn có khuyên can thế nào, Vương Phi cũng đem Thất Phu Nhân ra đánh nhừ tử vì chặn đường của nàng cùng Vương Gia.
Lục Trắc Phi lại càng yên phận, không hó hé, nhăn nhó gì.
Vương Gia cả ngày rạng rỡ như Xuân vừa đến.
Vương phủ loạn đến không thể loạn hơn!