" Lục Tứ Ngải, ngươi suy cho cùng cũng chỉ là một công cụ. " Nàng cười nhạt, êm đềm ngồi trên ghế gỗ.
" Ngươi biết hay không? Lục Tứ ngải ngươi sinh ra là công cụ để phát triển Lục Quốc! "
" Ngươi câm miệng! Ta mới không phải công cụ, là do ngươi sinh ra khắc với Lục Quốc! Khiến Lục Quốc năm năm khô hạn..."
" Nhưng lại khiến Hạnh Quốc bội thu năm năm. " Nàng cắt lời nàng ta, *tựa tiếu phi tiếu cười một cái.
Tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười.
" Trên thế giới này, ngươi nói cho bổn cung quyền lực là gì? Vì sao thiếu nó chết dở khi có nó rồi sống vẫn không yên? Nếu...tam điện hạ lên ngôi hoàng đế, hắn ta liệu có phong cho ngươi thành hoàng hậu? Hay là giúp Lục Quốc lụi bại! "
" Ta sẽ nắm giữ trong tay Hoàng Hậu uy quyền! Sẽ nắm lấy Lục Quốc nắm lấy Thanh Quốc, hắn nhất quyết yêu ta! "
Nàng cười, cười to đến lợi hại, nữ tử phong kiến ngu ngốc đến dị thường. Hắn là hoàng đế vì sao không thể nạp thêm phi tần cưới thêm thiếp? Nếu yêu ngươi hắn sẽ không làm Hoàng Thượng! Vì hoàng đế chính là tra nam! Hắn có thể từ bỏ hoàng hậu mà đến với Hoàng Quý Phi.
" Ngươi biết không? Tề Thịnh hắn cũng sẽ có một ngày chán ghét ta thôi! Sẽ có! Vì bọn hắn đều là nam nhân...vì bọn hắn mê cỏ đồng xanh. Bọn hắn đấy, sẵn sàng vứt bỏ chính phi ta đến với các ngươi! Trắc Phi, nô tỳ hay là thông phòng, hắn đều có thể sử dụng qua. "
Nàng nói quẹt hai bên mắt bị cười đến đỏ hoe. Không rõ có phải chăng là khóc hay cười. Giọng cười ngày càng mang vẻ mỉa mai, chế giễu cũng không rõ là mỉa mai Lục Tứ Ngải hay tự giễu chính bản thân mình.
Tề Thịnh nghe xong một màn này, chỉ hơi nắm chặt bàn tay một chút biểu tình khác cũng không có. Hắn không cử động được, lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
Đông Đông từ khi nào cười trở thành khóc, chỉ biết càng cười càng giống diên dại khóc. Uỷ khuất của kiếp trước, ủy khuất của Đông Đông kiếp trước như hợp lại, ủy khuất khóc đến thương tâm.
Vì một Tử Lăng mưu mô
Vì một Tam điện hạ chó chết
Và đều vì nữ tử ngu ngốc!
Cho đến khi nàng ngừng cười thì nước mắt cũng đã lấm tấm trên mặt rồi, A Lệ đưa cho nàng một cái khăn rồi lui vào. Đông Đông lau lau hai cái, sau đó nhìn Lục Tứ Ngải vẫn bị áp đảo dưới sàn. Lục Tứ Ngải đem mặt chôn sâu xuống, không để lộ rõ vẻ mặt.
" Các ngươi đem Lục Trắc Phi ra đánh ba mươi đại bản cho bổn cung, để Cầm Hương này chết đi..."
Nói xong nàng xoay người rời đi, đi về phòng của mình, đi đến được nữa đoạn đường của phủ nàng mới nhận ra. Thì khi nãy là chính viện là nơi của nàng chứ còn đâu? Thế là Đông Đông lật đật chạy vào lại, nhìn Lục Tứ Ngải không thương tiếc bị đánh đến ê người cũng không la lên, vẫn cố tình cắn chặt môi nhẫn nại không lên tiếng.
Đông Đông cũng không quản nữa, đi về bên mép giường cùng Tề Thịnh ngôi một bên, lấy tay xoa xoa khuôn mặt tuấn mĩ của hắn. " Có hay không một ngày chàng sẽ rời bỏ ta? "
Nàng nhìn vào đầu ngón tay đang nắm chặt thành quyền, nàng cười nhẹ, vẫn ngồi im đó cho đến khi nhìn vẻ mặt khẩn trương của A Thiên dành cho A Thiển. Nàng mới ngộ ra....A Thiển từ nãy giờ vẫn còn quỳ.
" A Thiển, ngươi quỳ làm ta chướng mắt mau đứng lên! " Tuy khẩu khí có chút nặng nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn hòa hoãn.