" Vương phi, sao lại lấy thêm cháo? "
" Bổn Vương Phi muốn ăn! Sao nào? A hay các ngươi bạc đãi Vương gia hắn đúng không? " Nàng nhoe mắt, bắn ra một ánh mắt đủ lạnh về phía A Lệ tỏ vẻ lực bất đồng tâm. Sau đó dẫn nàng xuống nhà bếp, gặp ngay cuộc hội thoại của các trưởng bếp.
" Này, ngươi múc cháo cho Vương Gia ít thôi, chúng ta còn đói. "
" Các ngươi đó, có biết đã trộm rất nhiều rồi không hả? "
" Nhưng mà lão công à, ta còn đói! "
" Ngươi! Nếu bị phát hiện thì sao? "
Mặt Đông Đông đen kịt lại, ừ? Lão bà ngươi đói thì tranh ăn với lão công ta?
Có hay không bộ mặt đáng ghét này của các ngươi?
Tức chết đi mà!
" A Lệ, ngươi vì sao không báo ta hả! Thảo nào ngươi nhìn đi, Vương Gia ngày càng gầy ốm! " nàng nhỏ giọng quát, vừa đủ cho A Lệ nghe.
" Vương Phi, ta vừa mới biết ngày hôm qua thôi! "
" Ngươi đó! " Nàng giận tím người đi mà!
Xì xào một chút cũng thấm mệt, nàng cùng A Lệ hùng hổ lôi nhau ra từ gốc cây đa đi về phía bếp.
" A Lệ, lấy mau cho bổn cung hai chén cháo đi. " nàng xua xua tay nhìn A Lệ, cho A Lệ " Tự sinh tự diệt ", dù gì nàng ta cũng là đại nha hoàn bên cạnh nàng nên KHÔNG thể đụng đến đối với các nha hoàn khác.
" Này! Hai tên kia, Vương Phi bảo ta lấy hai chén cháo cho nàng, đầy một chút, nàng đói bụng! A, phải rồi khi nãy ta nhớ các ngươi nấu rất nhiều phải không? "
" A Hả? A Lệ, ta...ta sẽ nhanh mang lên cho tỷ hai chén thật đầy nhé. " Cái cặp này, lập tức quảng đi chén cháo khi nãy, quay mặt nhe răng cười cười với A Lệ.
" Ta nói cho hai ngươi biết, Vương Phi lần này cũng sẽ ăn, cẩn thận chút đi. " A Lệ sau đó tiêu soái rời đi để lại Vương Phi vừa chui vô lại gốc đa, ngồi đập đầu. Nhìn y như mấy con dở hơi! Vì sao chẳng có chút khí gì hết vậy nè!
Đi được nửa được, A Lệ chợt nhận ra nữ chủ của nàng vẫn ngồi trong gốc đa chơi với muỗi a!
A Lệ phóng như bay về nơi gần bếp, hai phu thê nhà bếp trưởng cũng đang tám chuyện bị hình bóng A Lệ chạy vun vút đến dọa đến mặt trắng bệch.
A Lệ nhanh nhanh chóng chóng kéo nàng về. Đợi tầm 30" sau, hai chén cháo được đưa lên với vô số thứ ăn kèm, cạnh bên còn có một bát cháo thêm lớn.
Cũng nhanh đấy!
Nàng bỏ thêm vài món vào chén cháo đầy, đem đi thổi thổi vài cái, sau đó từng muỗng từng muỗng múc cho hắn nuốt. Đợi hắn ăn xong một chén nàng đi lại múc thêm một chén, rốt cuộc cho hắn nuốt được ba chén. Đợi hắn ăn xong, nàng xoa xoa bụng nhỏ, đến ăn cháo, đợi ăn được một muỗng liền phun ra hết.
Má! Chị mi chưa chửi thề lần nào, mà cháo gì mà nó dở kinh hồn, thường ngày ăn cơm thấy cũng không đến nỗi mà đến hôm nay, nuốt một ngụm cháo muốn trào thực.
Nhìn lên thanh niên bị mình ép nuốt xuống tận ba chén cháo, trong lòng chua sót, eo ơi nó dở gì đâu mà nó dở, lão công à, lần này ta không có cố tình đâu! Do định mệnh xui khiến thôi!