Đông Đông ngồi trên kiệu, đi ngay sau cỗ quan tài chứa phụ hoàng, quan tài long trọng, nguy nga lại vô tình giết chết một trái tim, nàng vén màn kiệu lên, dân chúng khắp nơi vận hắc phục, đều theo đó mà quỳ, trước có hai cấm quân, tiếp đến là bốn nô tài khiêng quan tài.
Đông Đông chống cằm nhìn, như muốn nhìn xuyên qua cỗ quan tài lớn, nàng muốn, muốn xem thử rốt cuộc nam tử trong quan tài có gì đáng để nữ tử kia muốn cùng hắn đến hoàng tuyền? Rốt cuộc nếu người nằm trong quan tài là " Hắn " liệu nàng có an ổn như vậy?
Diễu hành một lúc cũng đã quá trưa, đoàn người đi vào hầm mộ, Kiệu được hạ, Đông Đông như cũ không biểu cảm, vén màng kiệu tím nhạt sang một bên, chậm rãi bước ra. Nàng thấy mẫu hậu vận Phượng Y bước ra ngoài, thấy ca ca vận phấn y, thấy tiểu muội muội vận hoàng y, Đông Đông khựng lại một chút, nhìn lại y phục của bản thân. Là bạch y...
" Tiếp tục đi " Đông Đông phẩy phẩy tay, không kiên nhẫn bắt đầu quay người. Quan tài bắt đầu được khiêng vào ngôi mộ lớn, Đông Đông rốt cuộc vẫn kiềm không nổi bản tính, bắt đầu lau lau khóe mắt cay cay. Nàng bước vào ngôi mộ, mắt thấy quan tài nguy nga được đặt xuống. Đông Đông chớp mắt hai cái, tiếp tục phẩy tay " Các ngươi lui ra hết đi, bổn cung nghĩ chúng ta cần không gian riêng. "
Hạ nhân lập tức lui xuống, lúc rời đi còn mang vẻ mặt chạy trối chết. Đông Đông rốt cuộc không quan tâm lui ra một góc, đại hoàng tử cũng tránh đi, vị muội muội lại mệt mỏi dựa lưng vào tường. Chỉ riêng mẫu hậu giờ phút này đã khụy xuống trước quan tài của hoàng đế, lặng lẽ rơi nước mắt.
" Trụ ca ca, huynh rốt cuộc bỏ muội rồi..." Hoàng hậu vừa nói, tay vừa vội lau nước mắt.
" Trụ ca ca, muội khi nãy không cố tình rơi nước mắt, chỉ là bản thân lại vô dụng, kìm không nổi nước mắt rồi. Trụ ca ca, huynh nhớ huynh từng hứa gì với muội không? Huynh nói sẽ luôn bên cạnh muội, nói sẽ bảo vệ muội a..."
Đông Đông ngồi đó, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện, lặng lẽ tưởng tượng ra hai đứa nhỏ, từ từ hòa vào từng câu chuyện của mẫu hậu, có lẽ nàng đã thấy ca ca khóc, có lẽ nàng đã thấy muội muội khóc...và có lẽ hắn cũng đang khóc.
"...Lúc đó, muội nhớ huynh còn cố tính giúp muội chép phạt còn bị lão sư phạt hiện, bị ra ngoài đứng phạt..." Hoàng hậu như muốn đem toàn bộ cuộc đời cùng hắn nói hết, lúc kể đến nàng cùng hắn hứa hẹn cũng đã tối khuya, hoàng hậu vẫn cố chấp như cũ, quyết không rời khỏi ngôi mộ.
" Mẫu hậu, cũng đã tối, nữ nhi thiết nghĩ người cũng nên rời đi thôi, nếu không sợ cơ thể của người sẽ lại chịu không nổi. "
" Bổn cung sợ hắn sẽ lạnh. "
" Mẫu hậu,.... " hắn " trong lòng người cũng đã đi rồi, rốt cuộc người vẫn muốn níu kéo hắn? "
Mẫu hậu im lặng nhìn nàng, sau đó mới lưu luyến đứng lên, lảo đảo được dìu ra ngoài.
Đông Đông cũng không cố chấp, cùng Triệt ca ca và Hoàng muội muội rời đi. Trăng lên, đêm lạnh, cảm giác thật cô độc.
Đông Đông ngước nhìn trăng, nàng có cảm giác nhìn thấy hình bóng một người thân thuộc, tay cầm vò rượu, ngồi trên giường gỗ, cùng nhìn về phía nàng.
Đông Đông lặng người, nhìn xem người đó tiếp theo làm gì.
Người đó tiếp theo cằm lên một tờ giấy đem nó xé rách đi, ngồi một mình, tự cười giễu hắn, hắn thật đơn côi?
" Ta muốn được chàng cõng vòng quanh đây. "
" Ta đồng ý "
Ba từ của hắn khiến tim nàng đứt phanh.
Ba từ của hắn khiến nàng có chết cũng cam lòng.
Ba từ của hắn có thể đem nàng tùy tiện chém giết.
Chỉ cần là hắn, mọi thứ cho dù thế nào cũng thật hợp lý...
Có lẽ...chân ái vẫn còn đây.
Tề Thịnh, *520
* Các tình yêu có hiểu không nè?