Chung Ly Tình Nhi nhìn sangTinh Quang Ẩn, “Ý của tiên sinh thế nào?”
Tinh Quang Ẩn cười khẽ lắc đầu, “Không cần, cái này cũng chỉ là hình thức mà thôi.”
Trình Tử Phàm đã nghĩ nếu bái sư chính thức, như vậy sẽ có một chỗ dựa vững chắc, điều này đã khiến hắn phải lo lắng bấy lâu nay, thấy tiên sinh không đồng ý, liền nhìn sang tiểu thư xin giúp đỡ.
Chung Ly Tình Nhi lóe lên tia sáng, “Thanh Liễu, rót ly trà.”
Thanh Liễu ngầm hiểu, “Dạ.”
Đưa ly trà cho Trình Tử Phàm, Chung Ly Tình Nhi nói: “Cứ dùng nó mà làm, ta cũng không thích mấy hủ tục rườm rà, quan trọng là tâm ý kìa.”
Trình Tử Phàm nghe hiểu, lập tức giơ ly trà ngang đỉnh đầu, quỳ xuống trước mặt Tinh Quang Ẩn, “Tiên sinh, mời uống trà.”
Khóe miệng Tinh Quang Ẩn nhếch lên,nhận ly trà, hớp một miếng, “Nhà ta có rất nhiều quy củ, hơn nữa ngươi lại là đồ đệ trên danh nghĩa của ta, đương nhiên sẽ giảm bớt, nhưng ta muốn ngươi phải nhớ kỹ.”
“Tiên sinh mời nói, Tử Phàm nhất định sẽ làm được.”
“Thân phận của ta sau này sẽ nói cho ngươi biết, nếu có lòng chắc ngươi cũng tra ra được, thế nhưng nếu đã làm đồ đệ của ta, tuyệt đối không được bán mạng cho Lạc Nhật đế quốc, ngươi có làm được không?”
Trình Tử Phàm biết tiên sinh nói như vậy, cũng đoán ra ngài có thù hận với Lạc Nhật đế quốc, nhưng mà hắn là người Dằng long đế quốc, chưa từng nghĩ chuyện hản quốc đầu nhập Lạc Nhật đế quốc điều này đói với hắn không có vấn đề gì, “Vâng, Tử Phàm đồng ý.”
Tinh Quang Ẩn khẽ gật đầu, “Vậy là tốt rồi, còn có ta theo phò trợ tiểu thư, mệnh lệnh của tiểu thư ta phải tuân theo, cho nên nếu có mệnh lệnh từ hai phía, ngươi phải tuân lệnh tiểu thư đầu tiên, hơn nữa, không được phản bội tiểu thư.”
“Vâng, Tử Phàm đã nhớ.” Hắn vĩnh viễn cũng không thể phản bội tiểu thư.
Chung Ly Tình Nhi biết đây là Tinh Quang Ẩn trung tâm, đương nhiên nàng sẽ không cự tuyệt ý tốt của ông, hơn nữa nàng nghĩ sẽ không đụng đến quyền lợi này, có lẽ phải nói là vĩnh viễn mong rằng không có thời điểm phải dùng đến.
“Được rồi, đi thôi, đừng để phụ thân của ngươi phai chờ lâu, ngày mai bọn ta đi rồi, ngươi không cần đi tiễn.”
“Vậy Tử Phàm xin cáo lui.” Nhớ đến ngôi nhà dưới chân núi kia, hắn thầm thề…Một ngày nào đó sẽ quay lại nơi đó.
Đứng bên cửa sổ nhìn hai người kia rời đi, Chung Ly Tình Nhi quay đầu lại phân phó: “Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi.”
Thanh Liễu không nói hai lời,lập tức đứng dậy đi thu dọn đồ đạc, những người khác liếc mắt nhìn nhau, “Tiểu thư, không phải ngài nói ngày mai đi sao?”
Chung Ly Tình Nhi cười cười: “Cái này có quan trọng gì đâu, khi nào đi đi đều giống nhau.” Hơn nữa,nếu ngày mai mà đi, nhất định lảo phu nhân Trình gia sẽ dẫn cả đội quân đến đưa tiễn, nàng không chịu nổi, cũng không biết ứng phó thế nào với lời cảm tạ của bà ấy, đây cũng là một lí do phải đi trước.
Mọi người lúc này mới biết, ăn ý đứng dậy trở về phòng của mình thu dọn đồ đạc,cũng thông báo với những người khác.
Ra đến cửa thành Lương Châu, Hiên Viên cưỡi ngựa đến bên cạnh xe ngựa hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu?”
Chung Ly Tình Nhi vén màn lên, “Đương nhiên là về nhà, còn đi đâu nữa? Chả lẽ ông muốn đi đâu à?”
Hiên Viên cười khẽ, “Bọn ta mấy năm nay không xuống núi, nên không quen thuộc, may nhờ tiểu thư nhắc nhở, ta cũng muốn nhà, đi ra ngoài một thời gian rồi không biết bọn nhỏ thế nào?”
“Hiên Viên, nhìn ông càng ngày càng giống người.” Chung Ly Tình Nhi hạ thấp giọng nói, cười nhẹ.
“Là do học tiểu thư đó.” Hiên Viên nói xong, nhàn nhã cưỡi ngựa đi về phía trước, khóe mắt cong lên đầy ý cười.
Chung Ly Tình Nhi buông màn, quay đầu hỏi yêu tinh hoa, ” Vô Diễm, sao ta có cảm giác Hiên Viên vừa rồi nói ta như thể ta trước đây không phải là người?”
Vô Diễm đặt vải thêu sang một bên, đem hoa quả bày ra, để khiến tiểu thư không phải buồn chán, “Vô Diễm nghĩ, ý Bách thúc là vậy.”
Tay Chung Ly Tình Nhi đang muốn lấy trái cây khựng lại, chợt lấy một trái lê hung hăng cắn một cái, như thể đang cắn thịt Hiên Viên vậy.
Thấy tiểu thư tức giận, Vô Diễm tiê tục ôm đồ thêu làm tiếp, Bách thúc càng ngày càng thích trêu chọc tiểu thư, công nhận…chơi cũng vui.
Tốc độ về nhà nhanh hơn không ít, mỗi lần đi qua một nơi nào đó, thì sẽ ngắm phong cảnh, nhưng vẫn không giữ được bước chân của họ, huống chi, đây là về nhà, tốc độ cũng tăng nhanh hơn, chính là mong muốn về nhà nhanh một chút, 5 ngày đã về tới Du Nhiên cư.
“Tham kiến tiểu thư.”
Nhìn một hàng người xếp hàng trước cửa, Chỉ Hủy dẫn đầu trước thị vệ và chúng yêu quỳ xuống, động tác xuống xe của Chung Ly Tình Nhi ngừng lại, nhíu mày, “Ta đi mới có 1 tháng, nhanh như vậy đã quên hết quy củ của ta rồi à.”
Chỉ Hủy nhanh chóng đứng dậy, “Không dám, chỉ là... Chỉ Hủy rất cao hứng, thỉnh tiểu thư thứ tội.”
“Đều vào đi thôi, bọn ta mua không ít quà, mỗi người ai cũng có.”
Bước vào trong, Chung Ly Tình Nhi vốn có chút phiền lòng cũng an tâm,, ở đây...Du Nhiên cư, chính là nhà của nàng, là nhà ở dị thế của nàng
Ngửi thấy hương vị quen thuộc, nhìn rừng trúc ngã nghiêng theo làn gió, từng mảng xanh đậm khiến Chung Ly Tình Nhi an bình trong lòng. Đi vài bước, ngồi xuống nhìn những cây con đang lớn dần, xem ra năm nay có thể ăn được cà rốt và ngô rồi.
“Tiểu thư, đây là Chúc Thủy, ta cố ý bảo hắn đến dây chăm sóc hoa mầu, hắn rất rành những chuyện này.” Kê Nghi dẫn một nam nhân lạ mặt đến gặp nàng, c1 lã không nên nói là nam nhân mà nên nói là nam sinh mới đúng, trẻ trung vô cùng, có chút ngại ngùng, khuôn mặt đáng yêu khó mà gặp, nhưng mà nàng rất hoài nghi đây có hải là khuôn mặt thật của hắn không, nói không chừng giống như Vô Diễm ngại bộ dạng không được tốt.
“Hoan nghênh ngươi, không nên khách khí, cứ xem như đây là nhà của mình là được rồi.”
Tuy rằng Chúc Thủy khong quá khách khí, nhưng đây là người đã cứu Bách gia ….Không, là Bách thúc, lúc đó núp trong tối nhìn nàng, nàng rất đẹp còn đẹp hơn Vô Diễm nữa.
Chung Ly Tình Nhi lười bắt hắn sửa, chỉ hỏi; “Là ngươi chăm sóc chúng?”
“Đúng vậy, ta dốc lòng chăm sóc chúng, chúng rất vui vẻ đó.” Trên mặt Chúc Thủy tràn đầy ý cười, mắt đầy tiếu ý, đó đều do nội tâm vui vẻ mới có được
Chúng rất vui vẻ? Bọn họ còn có thể câu thông? Chung Ly Tình Nhi vừa đi vào phòng, vừa thầm hỏi Tiểu Ngọc, “Bản thể của yêu quái kia là gì vậy?”
Kể từ khi biết không thể ra khỏi kh6ng gian được, Tham Oa nhờ nó giúp xem cuộc sống của chúng yêu thế nào, cho nên Tiểu Ngọc bình thường cùng Tham Oa ngồi xem ‘TV’ trước mặt xem tình hình bên ngoài, đương nhiên cũng thây yêu quái xa lạ kia.
“Tỷ tỷ, bản thể của hắn là Liên hoa.”
Chung Ly Tình Nhi không nói gì, Liên hoa chia công mẫu thế nào nhỉ? mà sao lại là nam nhân? Nghe nói Liên hoa tu luyện đều thành nữ nhân mà. Uhm, không đúng nha, năm xưa Na Tra không phải cũng do liên hoa hóa thành sao? Đã có tiền là thì chuyện này cũng không có gì là lạ.
Tắm rửa xong, cùng moị người tập họp ăn cơm với nhau, mà người nói nhiều như Địch Hi bắt đầu kể cho mọi người nghe những chuyện đã xảy ra khi ra ngoài, Chung Ly Tình Nhi cầm vò rượu vừa nghe vừa uống, phảng phất như đang nghe chuyện của người khác, chứ không phải của mình, nàng chỉ là một người nghe mà thôi.
Thời gian phảng phất trở về trước đây, Chung Ly Tình Nhi mỗi ngày dậy sớm rời giường, đi bộ trong vườn, hay đeo giỏ thuốc lên núi hái dược, chỉ là khác ở chỗ giờ có thêm Vô Diễm đi theo, sau đó buổi tối về không gian ôm hai đứa nhỏ ngủ.(J: chị cứ làm vậy hoài riết quen, khi nam 9 xuấ hiện không bỏ được mất)
Nhưng bây giờ khi thấy dung nhan già nua của Tinh Quang Ẩn, nàng nghĩ đã là người một nhà, cũng nên giúp ông ấy xóa bỏ sự già nua này đi? Hơn bốn mươi tuổi a, đang lúc giữa tráng niên, Tinh Quang Ẩn lại giống như lão nhân gia già hơn cả chục tuổi?
Ăn xong điểm tâm, Chung Ly Tình Nhi hạ lệnh, “Tinh Quang tiên sinh và Hiên Viên lưu lại, những người khác ra ngoài, không có sự phân phó của ta, không ai được vào.”
Hiếm khi thấy tiểu thư nghiêm túc như thế, cả người lẫn yêu đều đứng dậy:
“Dạ.”
Sau đó, chia nhau bao lấy Thản Nhiên cư, không có một sơ hở. Thị vệ rút kiếm ra khỏi vỏ, tùy thời chém giết, còn chúng yêu vận chuyển linh lực, trong nháy mắt có thể chế phục bất cứ ai xâm phạm.
Tinh Quang Ẩn có chút không hiểu, bộ có chuyện quan trọng gì cần thương lượng sao? Ánh mắt khó hiểu nhìn sang Hiên Viên,nhưng Hiên Viên chỉ cười cười, đại khái ông biết tiểu thư muốn làm gì rồi, nhưng như vậy liệu có được không? Dù sao đây cũng không phải là một người phàm bình thường, lời hứa hẹn của người phàm có thể tin được không? Trung thành có thể tin được không?
Chung Ly Tình Nhi nắm cổ tay Tinh Quang Ẩn bắt mạch, Tinh Quang Ẩn là người thông minh, mơ hồ cũng biết dụng ý của tiểu thư, thế nhưng... Thân thể này của ông, còn có thể cứu được sao?
Chung Ly Tình Nhi buông tay ra gõ nhẹ mặt bàn, Tinh Quang Ẩn hít thở thật sâu, ông biết bản lĩnh của tiểu thư, thế nhưng... Nếu như phải thất vọng, ông tình nguyện không có hi vọng thì hơn.
“Tinh Quang tiên sinh, ông tin ta không?”
“Đương nhiên tin.” Tinh Quang Ẩn không chút do dự nói, không hải là nói miệng mà tiểu thư thật sự có bản lĩnh này.
Chung Ly Tình Nhi gật đầu, “Vậy là tốt rồi, ông thả lỏng thân thể, ta kiểm tra cho ông, đừng có kháng cự gì cả, giờ cơ thể ông suy kiệt lắm rồi, ta sợ ông chịu không nổi.”
“Được, tểu thư động thủ đi.” Đúng.. .Đây chính là hi vọng duy nhất của ông, trước khi báo được thù,ông không muốn cứ vậy mà chết đi, không phải, ông có mặt mũi nào nhìn thân nhân đã mất mới đúng?
Chung Ly Tình Nhi cười trấn an, quay dầu nói với Hiên Viên Bách rằng: “Hiên Viên, ông hộ pháp giúp ta, lúc trị liệu ta không thể bị quấy rầy nếu không sẽ bị thương, Tinh Quang Ẩn cũng mất mạng theo.”
“Tiểu thư yên tâm, có ta ở đây.” Hiên Viên điều chỉnh trạng thái của mình thật tốt, tùy thời đập chết bất kể kẻ nào gây cản trở.