Nhanh chóng phân chia nhân thủ, đem những vị đại phu trong thành phân đến chỗ mỗi vị thái y, nhìn ánh mắt này của họ, cũng biết họ là người cố chấp với y thuật, nếu không, …. không kiên định sao lại chịu ở lại nơi mà bệnh dịch hoành hành này.
Những người thân của người bệnh như tìm thấy hy vọng, cô gái che mặt này mấy ngày nay đều đến đây, họ đều nhìn thấy cả, tuy cô gái này tự nguyện giúp đỡ nhưng cũng không phải là đại phu chân chính, nên trong lòng không ôm bao nhiêu hy vọng, đột nhiên xuất hiện nhiều đại phu như vậy, họ cũng bị làm cho kinh sợ mất rồi.
Mấy vị thái y ngày hôm qua nghe Cửu công chúa nói trước, nên chẩn bệnh cũng rất nhanh, mỗi loai bệnh nhên đều cẩn thận bắt mạch, làm kiểm tra, Hoàng viện thủ trở lại bên cạnh Chung Ly Tình Nhi.
‘Công chúa, bốn loại bệnh này không giống nhau, ta muốn dùng phương pháp của Thái Y Viện đặc trị cho mỗi loại xem thử thế nào, ngài xem được không?”
Chung Ly Tình Nhi cười “Hoàng viện thủ, việc này ông tự mình quyết định đi, ta nói rồi, ta không để ý, nhưng nghe ông nói vậy ta cũng có đề nghị thế này.”
“Công chúa mời nói. “
‘Thái y Viện tổng cộng có 24 vị thái y, ý ta là, mỗi vị thái y dùng phương pháp riêng của mình trị bệnh, sau đó hội chẩn, xem phương pháp của người nào hữu hiệu nhất,rồi dựa theo phương pháp của hắn mà suy nghĩ và chữa bệnh, biết đâu…Có thể tìm được một con đường sống.” Vốn dĩ, một người nghĩ cách có thể không được, nhưng 24 người lại khác nha.
Hoàng viện thủ nhìn mấy người sau lưng mình cái này cũng là một phương pháp tốt, nhưng mấy người này mặc dù từ trong cung ar ngoài lịch lãm, ấy vậy mà đều là con cá chạch cả, ai cũng sợ gánh trách nhiệm, bọn họ nguyện ý sao?
Đương nhiên Chung Ly Tình Nhi biết vì sao ông do dự, nên không thúc ép làm chi, chỉ xoay người tránh đi, đây chỉ là đề nghị của nàng mà thôi, áp dụng hay không cũng không liên quan đến nàng, bệnh dịch lần này, nàng chỉ có thể làm hết sức mình, nhưng cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân.
Hoàng viện thủ nhìn nhóm thái y, ”Đề nghị của Cửu công chúa, là mọi người chọn ra cho mình một trong bốn loại bệnh nhân, dùng phương pháp của bản thân cứu họ, sau đó đem phương pháp của người nào tốt hơn sử dụng rộng rãi,ý các ngươi thế nào?”
“Như vậy không tốt, tình hình bệnh dịch lớn quá, chúng ta nên cùng nhau nghiên cứu thì tốt hơn.”
”Ta cũng thấy nên cùng nhau nghiên cứu.”
Một đám phụ họa nhau, số ít còn lại thì trầm mặc, cơn giận của Hoàng viện thủ tăng cao, cái thủ đoạn này ở trong cung là dùng bảo toàn tính mạng thì được, nhưng trước tai họa bệnh dịch này mà dùng, vậy sẽ có thêm bao nhiêu người chết nữa.”
”Ta cần các ngươi làm gì nữa? tất cả cút về nhà đi, Thái y Viện có một mình ta là được rồi, dù sao ta cũng có mấy đệ tử, cũng chống đỡ nổi cục diện này, mau cút đi.”
Nhìn thấy viện thủ nổi giận, tất cả mọi người ngậm miệng, thật vất vả bò đến thái y viện, sao cam lòng rời đi chứ?
Một nam nhân chừng 40, râu đen, giống văn sĩ hơn là đại phu, từ trong đam người bước ra, hướng Hoàng viện thủ khom người hành lễ, “Sư phụ, ta thấy đề nghị của Cửu công chúa rất hay ta nguyện thử xem thế nào.’
Hoàng viện thủ liên tục gật đầu, lửa giận trong lòng nguôi không ít, đây là học trò hợp khẩu vị của ông nhất, xem ra, lần này mấy người các ngươi đừng hòng trốn tránh.
“Tốt, tốt, tốt, Giang Xuân, ngươi đi đi, có cái gì không hiểu tùy thời tới hỏi ta, hỏi Cửu công chúa cũng được, y thuật của nàng không thua ta mấy đâu.”
Giang Xuân hơi híp mắt, sư phụ đã 70, mà vị công chúa kia mới bao nhiêu chứ? Chẳng lẽ lợi hại như sư phụ ư? Chỉ là, lúc nhìn thấy nàng thuận thục bắt mạch cho những người bệnh kia, kiểm tra các nơi trên người, mà người bệnh đó còn là nam nữa, cũng không thấy nàng chán ghét tí nào, nữ đại phu có thể làm được như vậy cũng không đến mấy người.
‘những người còn lại nếu muốn ở lại Thái Y viện, lập tức mang bốn loại bệnh nhân khác nhau đi khám và chữa bệnh đi, không có ngoại lệ nữa đâu.”
“Dạ.” Mặc dù không tự nguyện nhưng họ vẫn làm theo phân phó của viện thủ, dù sao, viện thủ có thể trực tiếp đuổi họ ra Thái y Viện mà không cần hoàng thượng phê chuẩn.
Mà Chung Ly Tình Nhi đem tất cả thu vào mắt, đối với người tên Giang Xuân kia có thêm hảo cảm, thành tựu mà mấy đại phu kiêu ngạo nhất chính là vào được Thái Y Viện, nhưng một khi bước chân vào đó thân bất do kỹ, học cách bo bo giữ mình, trách họ ư?Không thể, bọn họ chỉ muốn giữ mạng mà thôi.
Mọi chuyện dần diễn ra theo quỹ đạo, Chung Ly Tường Vân nắm chặc thời cơ, dược liệu không ngừng từ hoàng thành chuyển đến, trong lòng Tiết Thành Nhân càng không thoải mái, cũng muốn thành của mình cũng giống Lệ Châu chết hơn một nửa, không đứng dậy nổi, ai bảo hắn chuẩn bị không tốt? Thế nhưng, sao hoàng đế lại biết mà chuẩn bị nhiều dược liệu như thế? Lẽ nào hắn sớm biết Thanh Châu sẽ nhiễm dịch bệnh?Không thể nào, nếu hoàng đế có khả năng biết trước, sớm đã nuốt trọn tam quốc rồi.
Chung Ly Tình Nhi cũng không nhỏ mọn, để cho chúng yêu đến nước khác mua dược liệu, tuy doanh trại không thấy nấu thuốc nhưng đều ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc..
Mỗi một hanh động, dân chúng đều thấy được nổ lực của của hoàng đế, cùng với thiện ý của người, so với thành chủ Thanh Châu thời gian trước thiêu chết nhiều người, nhân tâm phân ra rõ ràng.
Tuy vẫn giống trước, mỗi ngày đều có người chết, nhưng số người chết giảm dần, mọi ngừơi càng thêm hy vọng, mà mấy vị thái y từ khi bắt đầu không cam lòng thế mà dần chuyển sang cạnh tranh lẫn nhau, tất cả đều liều mạng không muốn tụt lại sau lưng người khác, hiệu quả hiển nhiên tốt hơn rồi.
“Tiểu thư, người nên nghỉ ngơi. ” Vô Diễm có chút bận tâm nhìn sắc mặt khó coi của Chung Ly Tình Nhi, từ sau khi dịch bệnh bắt đầu, tiểu thư chưa từng nghỉ ngơi thật tốt lần nào, hơn nữa tiểu thư làm việc quá mức chuyên tâm, một mực tập trung tinh lực, nên thể lực tiêu hao nhanh hơn, khuôn mặt dưới lớp khăn gầy đi không ít.
Chung Ly Tình Nhi ngồi xuống xoa cổ tay, quả thật có chút mệt mỏi, mấy ngày này cũng không có tu luyện, ”Tối nay ta đi một chút, đến nơi đó tu luyện, cô biết rồi chứ.’
Vô Diễm hiểu gật đầu, chỉ cần tiểu thư nguyện ý nghỉ ngơi, khôi phục thể lực và tinh lực tiêu hao là được, ”Được, Vô Diễm sẽ không nói cho người khác biết.”
Ban đêm, Chung Ly Tình Nhi quay về phòng thật sớm, Vô Diễm theo vào phòng, Hiên Viên nhìn mọi người hơi nghi hoặc nói: “Tiểu thư hơi mệt, cần nghỉ ngơi, Hoàng viện thủ, hôm nay tiểu thư không tham gia thảo luận được.”
Hoàng viện thủ bừng tỉnh, thảo nào hôm nay Cửu công chúa không nói lời nào, bình thường sau khi dùng cơm xong sẽ cùng họ bàn luận về bệnh tình của bệnh nhân. Tuy là đeo khăn che mặt, thế nhưng nhìn kỹ,vẻ uể oải giữa lông mày không che giấu được, không biết nàng bận rộn như thế bao nhiêu ngày rồi, huống chi nàng cũng chỉ mới 13, đang là độ tuổi trưởng thành.
“Ta biết rồi, khiến công chúa phải vất vả thế này “
Hiên Viên từ chối cho ý kiến, nếu hôm nay tiểu thư không tự giác đi tu luyện, ông nhất định sẽ đem linh lực của mình truyền cho tiểu thư, trong khoảng thời gian này nàng tiêu hao linh lực quá nhiều.
Trở về phòng Chung Ly Tình Nhi không căn dặn Vô Diễm gì nữa, trực tiếp lắc mình vào không gian, ở đây nàng không ngụy trang gì, cho nên vẻ uể oải hiện lên thấy rõ, Tiểu Ngọc có chút bận tâm nhìn nàng, “Tỷ tỷ, mau mau đi tu luyện nhanh đi, mấy ngày nay tỷ chưa tu luyện gì rồi.”
Hôn hai đứa nhỏ, Chung Ly Tình Nhi cười trấn an, ” Tỷ tỷ không có việc gì, mấy ngày nay tuy tỷ chỉ ngủ không tu luyện gì, nhưng chỉ cần ngủ dậy là khỏe lại ngay.”
Tiểu Ngọc trợn mắt nhìn nàng, ”Vậy sao tỷ lại mệt thành vậy hả.”
Chung Ly Tình Nhi không nói, giật nhẹ tóc nó, nàng mượn cớ không được à? Cũng bởi vì không nhập định được nên nàng chỉ có thể ngủ, trong đầu chỉ toàn dược liệu và dược liệu, cứ vậy mà nhập định lỡ tẩu hỏa nhập ma thì thế nào?
“Vậy tỷ tỷ đi tu luyện, hai đứa bồi tỷ tỷ hay sao?”
“Đương nhiên bồi tỷ rồi.”
Tham Oa vừa trả lời vừa gật đầu, tỏ vẻ phải làm thế mới đúng nha, cái mặt đáng yêu này thật muốn nhéo quá đi, Chung Ly Tình Nhi khống chế bàn tay muốn phạm tội của mình, kéo hai người vào buồng trong.
Mỗi lần nhập định đều khiến nàng hồi phục nhanh hơn bình thường, đến buổi sáng ngày hôm sau, thể lực và tinh lực đều khôi phục lại hết, quả nhiên tu luyện luôn cho hiẹu quả cao hơn.
Nhìn tiểu thư tinh thần phơi phới, chúng yêu yên lòng, bọn họ đúng là lo lắng tiểu thư vì những người này mà không để ý bản thân mình, cũng may, tiểu thư cho tới nay cũng không phải là loại vì người khác mà hy sinh mình.
Đã 6 ngày nữa trôi qua, tình hình bệnh dịch vẫn không khống chế được, tuy số người tử vong đã giảm, nhưng cách chữa tận gốc cũng chưa có, ấy vậy mà người nhiễm ngày một tăng, bên Thái Y Viện cũng không có tiến triển, Chung Ly Tình Nhi nhìn một đống dược liệu trươc mặt sững sờ, cố gắng nghĩ những liệu pháp chữa trị kiếp trước từng xem qua.
Trị theo hướng tây y là không có khả năng rồi, nơi này làm gì có dụng cụ, máy móc chứ, mà có thì cũng chả dùng được, nàng học với Hoàng gia gia là trung y mà, nhưng mà phương thuốc trị bệnh dân gian thì sao? Nàng nhớ từng xem qua một bài báo cáo, trên đó có đầy đủ cách trị bệnh dịch bằng phương thuốc dân gian, hình như rất hữu dụng, nàng cố gắng nhớ lại, cũng may lúc ấy nàng học tập tri thức về dược có liếc xem qua, tại trên phương thuốc có mấy vị quen thuộc, nên có nhìn vài lần, vì vậy cũng nhớ được đại khái nó như thế nào.
Vỗ lên túi dược liệu, Chung Ly Tình Nhi vừa đi vừa nghĩ, ánh mắt không ngừng nhìn đống dược liệu, bỗng nảy ra linh cảm, nàng tuy không có cái tài nhìn qua một lần là nhớ, nhưng bù lại lại có trí nhớ hơi dai à.
“Vô Diễm, đem bàn của ta đến đây.”
Mỗi đại phu đều có một cái bàn riêng, tiện khai phương thuốc hoặc là làm chút gì đó, Chung Ly Tình Nhi cũng không ngoại lệ.
Dựa theo trí nhớ, nàng lấy dược liệu ra, có mấy vị không nhớ thì dựa theo y học bổ sung vào,“Mạc Ngữ, nấu theo phương thuốc này xem.”
“Dạ.”
Hiện tại Vô Diễm cùng Mạc Ngữ phân công rõ ràng, Vô Diễm chủ yếu là đi theo bên cạnh Chung Ly Tình Nhi, mà Mạc Ngữ chủ yếu là giúp đỡ làm chuyện vặt.
Đem phương thuốc mà chính mình nhớ không đầy đủ viết ra, thỉnh thoảng đột nhiên nhớ tới gì đó lại thêm vào, mãi cho đến khi đầu có chút đau, Chung Ly Tình Nhi mới dừng lại, nàng đúng là không nhớ hết mà, có điều cũng chỉ còn kém một,hai vị dược, dựa theo dược lý thêm bớt hẳn là có thể dùng.