“Vậy nô tỳ đi làm.”
Chung Ly Tình Nhi đưa thêm vài cây cải củ nữa, “Làm nhiều chút, đa dạng các món, muốn làm sao thì làm, không phải đều vào bụng hết à? Thanh Liễu, ta tin tưởng ngươi có thể làm được hết.”
Khóe miệng Thanh Liễu giật giật, nhận thêm hai cây cải do Chúc Thủy đưa, hơi phúc thân rồi quay về phòng bếp làm đồ ăn
Nhìn một vườn củ cải, Chung Ly Tình Nhi gọi Thư Dục đến, “Mấy người các ngươi nhổ nhiều thêm chút, rửa sạch sẽ rồi đưa tới chỗ phụ thân ta, lần này đi nhiều người, mấy thứ này không nhẹ đâu, à, thuận tiện mang hạt giống theo luôn, những gì cần chú ý thì ta sẽ nói Chúc Thủy ghi lại, còn những việc khác thì các ngươi xem thế nào thì báo lại như thế đó.”
“Thuộc hạ biết rồi”
Nhìn sang vườn ngô, ước chừng phải một tháng nữa mới có thể thu hoạch, loại cây này trong số tất cả hạt giống nàng mang tới là thứ sẽ ảnh hưởng đến nơi này mạnh nhất, nó không giống những loại rau quả khác, có thể ăn được hay không ăn được, vì nó có thể thay thế gạo. Nếu Đằng Long có loại lương thực này thì thực lực sẽ hơn các nước khác một bậc.
Đồ ăn buổi sáng đã nguội, Chỉ Hủy đi chuẩn bị lại bữa khác, nhưng mọi người đều không động đũa, mà cứ mở to mắt trông chờ thân ảnh Thanh Liễu xuất hiện, nếu như còn ở nhà, phỏng chừng nàng và em gái đã cầm đũa gõ bát, chờ thức ăn để lên bàn hết, mà mẹ vừa bưng đồ ăn vừa trừng mắt nhìn hai chị em, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, vậy mà ngỡ như mới hôm qua, mỗi một chi tiết nàng đều nhớ rất rõ, không biết ba mẹ giờ thế nào?
“Thanh Liễu đến rồi.” góc áo Thanh Liễu vừa mới lộ ra thôi, Chúc Thủy chớp mắt nhìn thấy, mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn Thanh Liễu bưng tới, tất cả đều do hắn trồng ra đó nha, không biết hương vị thế nào đây?
Thanh Liễu có chút lo lắng đặt đồ ăn xuống, không biết mùi vị có ổn không nữa, Chung Ly Tình Nhi cầm đũa lên trước, gắp một miếng củ cải sợi bỏ vào miệng, nha, ngọt quá, thổ nhưỡng nơi này quá tốt, củ cải này thật ngọt giống như trong trí nhớ của nàng.
“Ngon lắm đó, mọi người đều ăn đi.” Nói xong, lại gắp thêm một miếng nữa, “Thanh Liễu, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi, buổi tối làm nhiều hơn chút.”
“dạ” Thanh Liễu ngồi vào chỗ của mình, cùng mọi người cầm đũa bắt đầu ăn thử, rồi nhìn nhau, vị ngọt dịu khoan khoái, cho dù là người không thích ăn ngọt cũng thích vị ngọt kiểu này, tiểu thư rốt cuộc tìm hạt giống này ở đâu vậy?
“Mùi vị thế nào, không tệ phải không?” Sau khi ăn xong, Chung Ly Tình Nhi hài lòng nheo mắt, cười hỏi.
trong mắt Tinh Quang Ẩn ánh lên tia sáng, nghe tiểu thư hỏi bèn trả lời: “Đúng là ăn rất ngon, không chát chút nào, tiểu thư định giao cho triều đình hạt giống?”
Khóe miệng Chung Ly Tình Nhi nhếch lên, “Chúng ta có thể ăn hết sao, không bằng giao cho triều đình, cũng coi như không uổng cái họ Chung Ly này, vì triều đình làm chút chuyện, phụ thân cũng cao hứng, ông ấy vui vẻ sẽ ban thưởng cho ta, khi đó có tiền dùng rồi.”
Tiểu thư, ngài cứ khiêm tốn, đâu phải ngài chỉ làm cho triều đình chút chuyện chứ, chúng yêu âm thầm nghĩ, Hiên Viên mỉm cười,”Tiểu thư nói đúng, chúng ta ăn cũng không bao nhiêu, vậy có tiếp tục thu hoạch không?”
“Thu hoạch hết, hẳn phụ thân ta sau khi nhận tin sẽ phái người đến đây lấy một ít đem về, chúng ta giữ nhiều chút, ta sẽ nghĩ cách đem mấy cây củ cải này ướp lại, như vậy sẽ để lâu được.”
“Vậy ta đi an bài.”
Chung Ly Tình Nhi cũng muốn đi nhổ củ cải, cùng mọi người lao động tay chân thật là thích, luôn cảm thấy đây mới tính là ăn đồ sạch nguyên chất, nhưng…nàng phải về phòng viết thư đã.
“Vô Diễm, các ngươi đi đi! Ta về phòng viết thư rồi ra vườn tìm các ngươi.”
Vô Diễm suy nghĩ, thấy ở trong nhà, hẳn không có chuyện gì xảy ra đâu, liền đáp: “Dạ”
Tâm tư vẫn đặt trên người Chung Ly Tình Nhi của Nhạc Tâm, thấy nàng về phòng, tim đập nhanh, cuối cùng cũng có cơ hội rồi, nàng (NT) vội chạy đến vườn cùng mọi người nhổ củ cải, âm thầm đếm nhân số, rồi không một tiếng động rời đi.
Ổn định tâm tình, mới gõ cửa phòng Chung Ly Tình Nhi, “Tiểu thư, Nhạc Tâm cầu kiến. “
Chung Ly Tình Nhi để bút xuống, vừa lúc để thư vào phong bì, nói “Vào đi, cửa không khóa.”
Nhạc Tâm vào phòng liền đóng cửa lại, không nói gì liền quỳ xuống, Chung Ly Tình Nhi nhíu mày, có dự cảm không tốt tí nào, “Ngươi mau đứng lên, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Nhưng Nhạc Tâm vẫn không chịu đứng dậy, “Nhạc Tâm kính nhờ tiểu thư giúp đỡ.”
“Nói đi.” Thấy nàng ta kiên trì như vậy, Chung Ly Tình Nhi không miễn cưỡng nữa, yêu quái mà tìm nàng giúp đỡ thì xem ra chuyện này không nhỏ rồi, nàng chỉ có thể làm hết sức, còn nữa, sao nàng ta không tìm Hiên Viên? Không phải có chuyện lớn gì đều tìm tộc trưởng nói trước sao?!
Nhạc Tâm sắp xếp lại câu từ, rồi mới dám nói, “Ngày đó từ trong nhập định tỉnh lại, ta tò mò không biết thế giới này thay đổi bao nhiêu rồi, nên mới gạt Bách thúc xuống núi, vốn chỉ muốn nhìn một chút thôi, không ngờ, gặp phải y. Đêm đó, trên đường náo nhiệt vô cùng, nghe nói là hội chùa, nên người rất nhiều, còn có tạp kỹ các loại, ta xem chăm chú nên không cẩn thận đụng trúng y, đây là lỗi của ta, nhưng y lại rất có phong độ mà xin lỗi, sau đó còn sai người hộ tống ta một đoạn, còn trả tiền cho tạp kỹ mà ta xem nữa, mãi cho đến khi ta về lại khách điếm, đêm hôm đó, là đêm vui vẻ nhất của ta từ khi có linh thức đến giờ, bởi vì biết y. Ta mà dừng chân ở nơi nào lâu, thì y mỗi ngày đều đến tìm ta, dẫn ta đi chơi, không biết từ khi nào ta luyến tiếc không muốn rời xa y, hận không thể mỗi ngày đều thấy y, ta biết chuyện này không tốt, phải nhanh về núi, phải rời xa nơi đó”
Nghe đến đây, Chung Ly Tình Nhi cũng đoán được chuyện Nhạc Tâm nhờ giúp là gì rồi, nhưng người và yêu không thể ở bên nhau, đây là chuyện không thể thay đổi được, chưa tính thọ mệnh cả hai là trở ngại lớn nhất, nếu quả thật yêu nhau như vậy, không ai muốn nhìn thấy người mình yêu từ từ già nua, sau đó chết đi, nhưng, người đang bị ái tình làm mê loạn đầu óc, sẽ coi đây không phải là vấn đề gì cả.
“Tương tư hành hạ ta đau khổ vô cùng, ta không cách nào tập trung tu luyện được, sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma, lại không dám đi tìm y, y là người, ta là yêu, ta không dám tưởng tượng khi cả hai ở cùng một chỗ hay trong cuộc sống của ta không có y, hơn nữa yêu tộc có tộc huấn, không được cùng người yêu nhau, nếu như Bách Thúc biết, nhất định sẽ không tha cho ta. Nhưng đây đều là suy nghĩ lý trí, sau đó, ta không nhịn được, lại lén xuống núi tìm y, y nhìn thấy ta đầu tiên là kinh ngạc, rồi bị cảm xúc vui vẻ che lấp, ta biết y nhớ ta, ngày đó…..Chúng ta ở cùng nhau. Ta yêu y rất nhiều, y cũng rất yêu ta, có thể bởi vì ta là yêu, y là người, nên thứ ngăn trở bọn ta nhiều lắm, chỉ là sợ cửa ải của Bách thúc còn không qua được, nên ta muốn nhờ tiểu thư giúp, ta biết chỉ cần tiểu thư mở miệng, Bách Thúc chắc chắn sẽ không phản đối. “
Cái này quá coi trọng nàng rồi, định để nàng gánh vác hai vận mệnh hả? Nếu tên nam nhân kia biết nàng ta là yêu, nàng phải làm gì đây? Nếu để thế nhân biết sự tồn tại của yêu, kết quả của yêu tộc sẽ ra sao? Nữ nhân này sao quá ích kỷ vậy.
Rũ mắt xuống, nàng đem tất cả tâm tư giấu vào đáy mắt, “Vậy ngươi có từng nghĩ, trăm năm sau hắn mất, ngươi sẽ thế nào?”
Trong mắt Nhạc Tâm có điên cuồng, có liều lĩnh, lúc này nàng ta đã bị tình yêu của nàng ta mê hoặc tâm nhãn, thầm nghĩ chỉ muốn đạt được tâm nguyện ở bên cạnh nhau, “Nếu y chết, ta sẽ đánh nát yêu đan của mình, đi cùng y.”
Chung Ly Tình Nhi trầm mặc, nàng có chút bội phục nữ nhân này rồi,”Hắn đáng giá để ngươi làm vậy?”
“Đáng giá, vì y ta nguyện trả giá hết thảy.” không chút do dự nói ra, đây là tâm niệm của nàng ta, cũng vì tâm niệm này nên nàng ta mới liều lĩnh như vậy.
“Ngươi muốn ta giúp thế nào? Ngươi và yêu muốn ở cùng một chỗ không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu có một ngày hắn biết ngươi là yêu, liệu hắn có sợ chết khiếp, tình yêu với ngươi cũng biến mất?” Giống như Hứa Tiên nhìn thấy chân thân của Bạch Tố Trinh, mà bị hù chết kìa.
Nhạc Tâm cắn răng, đến lúc này, nàng cũng chưa từng suy nghĩ tới điều đó, chắc đây là điểm duy nhất nàng không nắm chắc đi, “Ta tin tưởng y... Tin tưởng y có thể tiếp nhận được. “
Chung Ly Tình Nhi lắc đầu, ngay cả bản thân còn không có nắm chắc, làm sao thuyết phục người khác? “vậy ngươi nói xem ta có thể giúp gì cho ngươi.”
Nhạc Tâm chớp mắt, trong mắt đầy hy vọng, “Ta muốn nhờ tiểu thư cho mời Lan Thần đến gặp, nếu tiểu thư thấy hắn tốt, xin nhờ tiểu thư ở trước mặt Bách Thúc nói vài câu hữu ích, đây là sự lựa chọn của ta, hy vọng Bách Thúc thành toàn. “
“Vậy ngươi có nghĩ tới, ngươi sống cùng người một thời gian dài, lúc nào cũng có thể bại lộ, mà ngươi lộ thân phận đồng thời cũng sẽ làm sự tồn tại của yêu tộc lộ ra ngoài, vì tình yêu của ngươi, ngươi nhẫn tâm đem yêu tộc đưa vào chỗ nguy hiểm sao? Ngươi cảm thấy Hiên Viên mà biết, liệu có dễ dàng tha thứ cho không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Nhạc Tâm tái nhợt, trong mắt đầy hoảng loạn, “Yêu tộc là nhà nhà của ta, ta sao có thể đẩy mọi người vào hố lửa được? Tiểu thư, nếu như ngài lo lắng điều này, ta xin cam đoan vớ ngài, ta tuyệt đối không đẩy yêu tộc vào chỗ nguy hiểm đâu, dù trong tình huống thế nào?”
Chung Ly Tình Nhi không nói nữa, nàng biết, mình có nói nhiều thêm cũng vô ích, bị ái tình mê hoặc thì trong mắt chỉ có ái tình mà thôi, những cái khác, đều ném ra sau đầu.
“Ngươi muốn cho hắn tới gặp ta,hay để ta đến gặp hắn?”
“Không dám làm phiền tiểu thư, Nhạc Tâm sẽ dẫn y đến gặp ngài.”
Không biết cái người phong độ ngời ngời trong lời nói kia là thật tình thật hay là tiểu nhân lòng lang dạ sói? Cho dù nàng không đồng ý, nhưng cũng không thể cứ vầy cho qua, tốt nhất đi gặp hắn một chuyến, ít nhất cũng biết đó là dạng người gì, “Đừng dẫn hắn tới Du Nhiên Cư, cũng đừng lộ ra sự tồn tại của nơi này, ngươi trước dẫn hắn vào trấn! Là cái trấn Nghênh Lai, ta sẽ gặp hắn ở đó, 10 ngày sau, được chứ?”
Trên mặt Nhạc Tâm đầy ý cười, liên tục gật đầu, “Được, 10 ngày sau, nhất định ta sẽ dẫn Lan Thần tới trấn Nghênh Lai gặp ngài.”