--------------------
"Wow! Nhạc Nhạc... Phòng ở lớn như vậy không phải đều do một mình cậu dọn dẹp chứ? Khó trách, cả ngày cậu đều không ra khỏi nhà." Nhậm Linh Vũ vừa vào cửa liền bắt đầu bất bình thay Hà Nhạc Nhạc, hàng lông mày xinh đẹp như trăng non khẽ nhăn lại, trong đôi mắt to tròn hàm chứ sự tức giận.
"Không có, dọn dẹp sửa sang nhà trọ chủ yếu là do nhân viên phục vụ của công ty làm, nhiệm vụ của mình là chăm lo cuộc sống hằng ngày của họ thôi. Cậu ngồi đây đợi một chút, mình lên lầu một chuyến, đợi lát nữa xuống sẽ nấu đồ ăn ngon cho cậu"
"Ừm, được thôi"
Lầu 6
"Sao vậy? Không giới thiệu bạn tốt của em cho tôi làm quen à?" Mục Duy lật tạp chí, đôi mắt đen bóng liếc nhìn Hà Nhạc Nhạc một cái.
Hà Nhạc Nhạc đem trà đặt lên tủ đầu giường, hơi hướng Mục Duy cung kính khom người, đưa cho Mục Duy ở trên giường, "Cám ơn Mục tiên sinh đã cho phép tôi mang bạn đến nhà trọ, ăn xong bữa trưa cô ấy liền rời đi, sẽ không quấy rầy Mục tiên sinh."
"... Là bạn của em không thể gặp người hay em cảm thấy tôi không thể gặp bạn em?"
Ánh mắt Hà Nhạc Nhạc lạnh lùng, loé lên lạnh lẽo như mũi tên được bắn đi. Mục Duy thấy thế không khỏi sửng sốt một chút --- hắn vẫn là lần đầu thấy cô có thái độ *lãnh ngạnh trực tiếp như vậy.
"A... Xem ra em rất để ý đến người bạn tốt này."
"Nếu Mục tiên sinh không có chuyện gì khác vậy tôi đi xuống trước. Có yêu cầu gì thì cứ gọi điện cho tôi."
"Đợi chút... Tôi rất hiếu kỳ, giữa phụ nữ với nhau có tình bạn chân chính sao?"
"..."
"Phụ nữ trời sinh tính ghen tị, tham lam, thích đua đòi so sánh, cãi nhau, rất khó tưởng tượng giữa phụ nữ với nhau trong lúc đó sẽ có tình nghĩa chân chính gì. Hay là, em muốn nói cho tôi, em và bạn của em không phải loại phụ nữ này?" Ánh mắt Mục Duy ngả ngớn, nụ cười trào phúng, khinh miệt, làm cho một chút lòng biết ơn của Hà Nhạc Nhạc biến mất gần như không còn.
Hắn muốn nói cô thế nào cũng được, nhưng Linh Vũ, không phải loại người như hắn có tư cách đánh giá!
"... Nghe nói ấn tượng sâu sắc của đàn ông đối với phụ nữ đều lấy từ hình tượng mẹ anh ta. Mục tiên sinh, có phải vậy không?" Hỏi xong, không đợi Mục Duy có phản ứng, Hà Nhạc Nhạc liền đi ra khỏi phòng ngủ của hắn.
Bị phản lại một câu như vậy. Nụ cười khinh miệt của Mục Duy liền cứng lại. Rõ ràng nên tức giận, đáy lòng lại nổi lên dao động, nhè nhẹ hưng phấn, nhìn đến con thỏ nhỏ vốn nhu nhược cư nhiên vươn móng vuốt cào hắn một cái... Cả người như bị điện giật tê dại!
Như vậy chơi càng vui, nếu cô luôn một bộ nhẫn nhịn chịu đựng, im lặng để yên ổn thì chơi đùa cũng không vui vẻ huống chi là giáo huấn cô. Chính là muốn dụ ra móng vuốt của cô, vảy ngược của cô, rồi mới đem móng vuốt nhổ hết, đem vẩy ngược đập nát, làm cho cô sợ hãi hắn từ tận đáy lòng. Thuận theo hắn, muốn cô cả đời phải nhớ thật kỹ hậu quả khi chọc giận Mục Duy này.
Không hề cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, trong phòng bếp hai cô gái xinh đẹp vừa cười nói vừa cùng nhau nấu ăn. Thực ra bây giờ nấu bữa trưa có hơi sớm nhưng vì giữa trưa Hà Nhạc Nhạc còn phải phục vụ Mục Duy ăn cơm trưa nên hai người phải sớm cơm nước xong.
"Nhạc Nhạc, cậu không suy nghĩ việc từ chức sao? Lúc đó đầu óc mình thật ngu xuẩn, sao lại kêu cậu đến đây làm chứ." Nhậm Linh Vũ tự tránh nói
"Chờ mình làm hết ba tháng, để dành được ít tiền mình liền từ chức, cậu không cần lo lắng. Lại nói, lúc trước là mình nhờ cậu giới thiệu cũng không phải là cậu chủ động kêu mình đến làm, thật ra phần lớn thời gian đều ổn, bọn họ rất ít khi ở nhà." Hà Nhạc Nhạc trấn an nói.
"Như vậy a..."
"Xảy ra chuyện gì, sao lại nhìn mình như vậy?"
"Nhạc Nhạc, nếu vất vả không cần miễn cưỡng bản thân nha, nếu thiếu tiền có thể tìm mình, mình nếu không có đủ sẽ đi mượn, làm loại việc này hoàn toàn không có thời gian để thư giãn... Cậu thật sự vẫn không cần làm việc này. Cậu xem cậu kìa, chưa đến một tháng liền gầy thành cái dạng này!"
"Có sao?" Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn bản thân
"Có! Bất quá ngực cậu vẫn lớn hơn nhiều so với mình nha!" Nhậm Linh Vũ mang bộ mặt đáng khinh chụp vào hai vú no đủ của Hà Nhạc Nhạc!
"A --- Cậu lại đánh lén mình! Xem chiêu!" Hà Nhạc Nhạc lập tức phản kích, hai tay hướng phía Nhậm Linh Vũ.
"A --- ha ha ha ha! Không cần sờ! Không cần sờ! Rất ngứa! Rất ngứa a! A!"
Thẳng đến hai người cơm nước xong, điện thoại trong phòng khách cũng không có vang lên, trái tim Hà Nhạc Nhạc cũng buông lỏng xuống. Để Linh Vũ đến nhà trọ thật là một việc nguy hiểm, bởi vì một khi Mục Duy muốn làm cái gì, khả năng Linh Vũ sẽ phát hiện cô ở đây còn làm công việc khác nữa. Nhưng là, cô thật sự tin tưởng Linh Vũ, cả ngày hôm qua cô đã suy nghĩ nếu Linh Vũ đột nhiên biết chuyện vậy nên nói với cô ấy như thế nào, cuối cùng mới quyết định mời Linh Vũ đến. May mắn thay Mục Duy cái gì cũng không làm.
"Lần sau nhất định mời cậu ở bên ngoài ăn đại tiệc!" Nhậm Linh Vũ vươn hai ngón trỏ chạm chạm vào ngực Hà Nhạc Nhạc.
"Tuy rằng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhưng cậu thật sự không cần gầy thêm đâu, gầy nữa thì sẽ xấu nha!"
"... Đã biết! Lái xe cẩn thận đó! Về đến nhà thì nhắn tin cho mình."
"Yên tâm! Kĩ thuật lái xe của mình --- Perfect! Tại mình không đi làm tay đua thôi bằng không cái gì F1, cái gì..."
"Được rồi! Cẩn thận vẫn tốt hơn, bái bai, mình phải đi hầu hạ vị thương binh kia đây."
"Ừ, ngày khác lại tới tìm cậu."
Nhìn xe của Nhậm Linh Vũ chậm rãi khuất bóng, Hà Nhạc Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra, hừ một cái mới bưng phần cơm trưa của Mục Duy đi lên trên, ngay cả lúc uy cơm cho Mục Duy trên mặt vẫn còn nụ cười thoải mái.
"..." Nhìn cô gái trước mặt bộ dáng thanh thuần như vậy, Mục Duy đột nhiên cảm thấy không hợp khẩu vị của mình.
Cô gái này đến cùng có bao nhiêu mặt... Anh biết có nhiều phụ nữ rất giỏi ngụy trang, mỗi gương mặt đều rất chân thật tự nhiên, đáy lòng anh càng lúc càng ngứa.
Bất quá mặc kệ thế nào, đắc tội anh, dù thế nào cũng phải giáo huấn một cái trước!
Thời gian không sai biệt lắm, Mục Duy gọi một cuộc điện thoại, nghe được người bên kia báo cáo tin tức, Mục Duy có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ nghĩ cũng không thấy không hợp điểm nào.
Đặt điện thoại xuống, Mục Duy dùng khăn lau miệng. "Hà Nhạc Nhạc"
"... Hả?"
"Tôi thật sự chưa gặp qua người nào ngu ngốc hơn cô"
"Đầu tiên, dại dột trêu chọc tôi. Thứ hai, dại dột đem nhược điểm đến trước mặt tôi."
Nhược điểm! Sắc mặt Hà Nhạc Nhạc liền đại biến, con ngươi ôn nhu bỗng chốc sắc nhọn, vội đứng lên cầm điện thoại gọi cho Nhậm Linh Vũ.
Đợi thật lâu sau.
Nghe điện thoại! Linh Vũ nghe điện thoại! Cầu xin cậu nghe điện thoại! Linh Vũ cậu không thể xảy ra chuyện được! Là mình ngu ngốc, là mình không tốt! Là lỗi của mình! Cô chỉ cho rằng Mục Duy mượn cơ hội Linh Vũ để nhục nhã cô, lại không nghĩ rằng Mục Duy trực tiếp gọi người hãm hại Linh Vũ.
"Xin chào, Hà tiểu thư phải không?" Điện thoại Nhậm Linh Vũ cuối cùng cũng kết nối nhưng đối diện lại là tiếng của một người đàn ông.
"Anh là ai! Linh Vũ đâu!"
"A..., Cô ấy vừa mới xảy ra tai nạn xe, tôi hiện tại đưa cô ấy đi bệnh viện, nhân tiện cô có thể thông báo cho người nhà cô ấy không?"
• Chỗ mà mình để (*) là mình không hiểu chính xác nghĩa cũng như dùng từ cho hợp nên mình để nguyên văn, bạn nào biết thì cmt để mình sửa nhé!