-------------------
Nghi vấn của Nguyễn Lân vào bữa sáng ngày hôm sau liền có được đáp án, bởi vì Tần Chi Tu ở trên bàn cơm mời Hà Nhạc Nhạc với Vinh Thanh Nhã cùng thu âm ca khúc chính thức, mấy ngày nay sẽ vào phòng ghi âm. Hà Nhạc Nhạc tự hiểu bệnh tình của bản thân nên hiển nhiên không dám đồng ý, Tần Chi Tu liếc nhìn Vinh Thanh Phong rồi nói lần này người ghi âm tính tình có vẻ cổ quái thích yên tĩnh nên nghiêm cấm vây xem, vì thế Vinh Thanh Phong cũng có khả năng không vào được phòng.
Nếu là như vậy thì... Nhìn vẻ mặt mong chờ của Vinh Thanh Nhã, Hà Nhạc Nhạc cuối cùng gật đầu nguyện ý thử xem, nhưng đồng thời cũng nói Tần Chi Tu nên tìm phòng ghi âm kín đáo một chút.
Tối hôm qua Thân Đồ Mặc quả nhiên không trở về, Hà Nhạc Nhạc không khỏi nhớ tới lời nói của Quý Tiết. Rất khó tưởng tượng Thân Đồ Mặc tính cách hà khắc kiêu ngạo lạnh lùng như vậy sẽ uất ức bản thân đi làm chuyện mình chán ghét. Không nhìn ra thiên chi kiều tử như anh ta cũng sẽ vì công việc mà nhẫn nại, vậy cô có tư cách gì mà khóc lóc uất ức hối tiếc?
"Anh, anh không cố ý, anh không có ý gì khác, anh chỉ là..." Cố ý kéo dài tới sau khi ăn xong bữa sáng, Quý Tiết thấy xung quanh không có người liền chạy nhanh vào phòng bếp, đứng ở phía sau Hà Nhạc Nhạc không được tự nhiên lên tiếng giải thích. Thật ra tối hôm qua anh đã có cơ hội giải thích với cô rồi, bởi vì nửa đêm cô ấy vậy mà vẫn lên lầu tới thu dọn gra giường của anh mà khi đó không biết vì sao anh chỉ biết ngồi ngốc ra đó thôi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp yên tĩnh của cô một chữ cũng không nói được.
"Tôi biết." Hà Nhạc Nhạc không có quay đầu. Cô biết là anh không cố ý, nhưng mà có rất nhiều lúc tổn thương do không cố ý gây ra càng làm cho người ta nghẹn khuất khổ sở hơn, bởi vì nếu như người khác có ý định tổn thương mình thì uất ức oán hận đó còn có đối tượng để giận dữ, còn có thể tự an ủi "không thể để cho người ta đạt được ý muốn" được. Còn đối với việc không cố ý, cô có thể như thế nào? Chỉ có thể để bản thân bị đè nén đến chết. Giống như chỉ vì lời đồn đại mà bị kỳ thị, bị bắt nạt, cô có năng lực gì để oán hận bọn họ? Cô chỉ có thể giận bản thân mình, không có năng lực chống lại dư luận.
"Thực xin lỗi. Em có muốn anh bồi thường gì không?"
Hà Nhạc Nhạc nhắm mở mắt thật sâu, xoay người nhìn Quý Tiết, điệu bộ nhu hòa nói, "Cám ơn anh đã xin lỗi, việc này xin lỗi thôi đã đủ rồi."
"Em ── " Quý Tiết cắn chặt răng run rẩy một chút, đột nhiên đi tới ôm thắt lưng Hà Nhạc Nhạc cúi đầu hôn mạnh xuống!
"A ── " Hà Nhạc Nhạc một bên giãy dụa, trong đầu lại hiện lên một câu danh ngôn kinh điển ── "Khi nữ nhân tức giận khóc lóc om sòm cố tình gây sự" dạy cho bạn một chiêu cứ trực tiếp ép cô ấy vào tường rồi hôn sâu, hôn đến khi cô ấy thở không nổi, mặt đỏ tai hồng thì ở bên tai cô ấy nói "Bảo bối, dáng vẻ lúc em tức giận cũng rất xinh đẹp" cam đoan cô ấy cái gì cũng quên hết, chỉ biết ngượng ngùng nhìn anh thâm tình, còn có thể thẹn thùng nói một tiếng "Chán ghét!"
Quý Tiết một tay cầm lấy hai cổ tay của cô kiềm ở phía sau, một tay đỡ đầu cô làm cho cô muốn tránh cũng không tránh được, tham lam hôn lên đôi môi mềm mại của cô, qua lại nhấm nháp hồi lâu mới thăm dò vào trong khoang miệng ── Rời khỏi môi của cô, há hốc mồm đón nhận ánh mắt bất đắc dĩ của cô, nuốt xuống vị tanh nồng trên đầu lưỡi, Quý Tiết thật tình có chút muốn khóc, vì sao cứ tại trước mặt cô gái này, anh luôn từng bước từng bước dùng sai chiêu thức, giống như một tên ngốc! Cái lưỡi khéo léo điêu luyện khiến bao tiểu thư ngất ngây của anh biến đâu mất rồi?
Hà Nhạc Nhạc liếm liếm máu trong miệng, rồi ngậm một ngụm nước lạnh để cầm máu.
"Anh, anh..."
Nửa ngày sau, Hà Nhạc Nhạc mới phun nước trong miệng ra liếc nhìn Quý Tiết, ngữ điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Khó trách anh dạy Tần tiên sinh theo đuổi Đỗ tiểu thư lâu như vậy cũng không thành dù có dùng chiêu này cũng không có thành quả gì đâu, anh nên xem phim thần tượng nhiều hơn."
"Này! Anh, em!"
Nhìn Quý Tiết tức giận sôi máu lại không thể phát tán, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu hơi hơi vểnh khóe môi, vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn đổ cà phê.
"..." Thoáng nhìn thấy nụ cười tươi thanh thuần giống như sau khi trời mưa thì có cầu vồng vậy, Quý Tiết ngây người dại ra một lúc.
Trong lòng thoáng buông lỏng, đôi mắt tự tin phong lưu lại tự nhiên mà lộ ra, cúi người vòng lấy thân thể của cô hôn nhẹ lên tai, "Em trả thù anh?"
"Không dám."
"Không sao, hoan nghênh đến trả thù. Mặt khác..." Tiếng hát của cô là giọng nữ trẻ tuổi hay nhất anh được nghe vài năm gần đây, hơn nữa cô còn chưa được mài giũa. Tuy rằng rất muốn nói cho cô biết điều này nhưng lại sợ bản thân nói lỡ lời, Quý Tiết liền đem lời nói bên miệng nuốt xuống đổi thành câu khác "Em nên cười nhiều hơn."
Hà Nhạc Nhạc liếc mắt xem thường.
Sau bữa sáng, Quý Tiết cùng Tần Chi Tu ra khỏi nhà nói là buổi tối có buổi tiệc không cần chuẩn bị cơm chiều cho bọn họ. Vinh gia tỷ muội vốn muốn nhờ Nguyễn Lân chăm sóc Mục Duy dùm, họ muốn rủ Hà Nhạc Nhạc cùng đi dạo phố ai ngờ hôm nay Hà Nhạc Nhạc muốn cùng Mục Duy đi tái khám, hai tỷ muội đành phải tự đi chơi để ảnh đế Nguyễn Lân một mình giữ nhà.
Vừa ra đến trước cửa, Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn Nguyễn Lân đang nhắm mắt nằm trên sô pha phòng khách trên mặt có vài phần mệt mỏi cùng với nôn nóng bất an, lông mày tinh xảo nhẹ nhíu ngũ quan không thể soi mói giờ phút này lại có chút cứng ngắc.
Anh ta xảy ra chuyện gì sao?
Nguyễn Lân mở to mắt nhìn về phía cô, đôi mắt u ám khiếp người giống như có gì đó nhưng cô nhìn không thấu.