-------------------
"Miệng em bị thương hả?"
"Vâng" Hà Nhạc Nhạc dừng đèn đỏ nhìn Mục Duy bên cạnh rồi mới nói "Em không cẩn thận cắn phải lưỡi mà thôi, sao anh lại hỏi em như vậy em nói chuyện rất kỳ quái sao?"
"Bởi vì hôm nay em không giống với mọi ngày." Mục Duy rất bình thản trả lời.
"..."
Đến bệnh viện, Mục Duy nói anh muốn làm kiểm tra toàn diện chắc phải tới chiều mới xong nên kêu Hà Nhạc Nhạc tự đi ra ngoài dạo buổi chiều tới đón anh là được, coi như cho cô nghỉ phép một buổi.
Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu. Tại thành phố này, cô cũng không có chỗ nào muốn đi.
"Đi gặp bạn em đi." Mục Duy thấp giọng khuyên nhủ.
Ai ngờ anh vừa nói ra lời này, Hà Nhạc Nhạc liền cảnh giác nhìn anh, làm cho Mục Duy dở khóc dở cười, liên tục trấn an nói "Nhớ lại đoạn video, nhớ lại đoạn video, anh sẽ không lấy mặt mũi của gia tộc ra mạo hiểm."
"Thực xin lỗi." Hà Nhạc Nhạc cũng biết bản thân cảnh giác quá độ. Nhưng mà cô không khống chế được bản thân, chỉ cần nhớ đến chiếc xe bị nát thành sắt vụn ngày đó của Linh Vũ cô không khỏi sợ hãi.
"Không cần phải nói xin lỗi, em như vậy chỉ làm anh đau lòng thêm." Mục Duy mỉm cười nói.
Kinh ngạc nhìn nam nhân trên xe lăn ── Hà Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy xa lạ. Cẩn thận nghĩ lại, nếu như anh thật sự muốn làm gì căn bản không cần tốn nhiều sức, dù có giãy dụa cô nhiều nhất chỉ có thể nổi lên một chút gợn sóng nho nhỏ. Không! Có lẽ gợn sóng cũng không có. Anh như vậy làm sao chịu để cô kiềm chế, bị cô... Nhưng anh không có trả thù, thậm chí còn dạy cô chụp ảnh, sẽ chú ý tới cô ăn cái gì bị dị ứng, sẽ...
"Xảy ra chuyện gì sao?" Mục Duy một chân đứng lên, hơi hơi nhíu mày nhìn chằm chằm cô gái đang ngẩn người trước mặt.
Nhìn Mục Duy gần trong gang tấc, Hà Nhạc Nhạc lần đầu tiên ý thức được thân thể anh ta rất cường tráng, ngũ quan thâm thúy không giống người thường. Đúng vậy, anh ta là con lai! Cô trước kia vậy mà lại khôngchú ý tới. Tóc đen con ngươi đen đã khó có thể hình dung rồi, đôi lông mày đậm kết hợp với đôi mắt sâu có thần, cánh mũi tinh xảo hoa mỹ giống như tác phẩm nghệ thuật, đôi môi hồng nhuận hơi mỉm cười... Bây giờ đang thịnh hành phong cách nam nhân nhu hòa như nắng ấm dịu dàng như gió xuân, nhưng anh lại có dáng người cao lớn hoàn mỹ thân thể cường tráng ngũ quan thâm thúy đậm chất đàn ông, khí chất cổ điển gợi cảm độc đáo như phương Tây cùng phương Đông kết hợp.
"Nếu không có việc gì, vậy anh đi đây."
Cho đến khi đi ra khỏi bệnh viện một hồi lâu, trái tim Hà Nhạc Nhạc vẫn đập "Bịch bịch" càng lúc càng vang, "Oanh" một tiếng hoàn toàn đỏ mặt.
Anh ta, anh ta không phải là thật sự... thích cô chứ? Nhưng mà cô, cô...
Nghĩ đến tình huống của bản thân, Hà Nhạc Nhạc ngừng bước chân. A... Bản thân vậy mà lại giống như một cô gái nhỏ vừa có mối tình đầu đứng ở đây ngớ ngẩn.
Cho dù anh ta thật sự thích cô thì sao? Nghĩ đến Nguyễn Lân, nghĩ đến Mục Duy vẫn đang bó thạch cao, nghĩ đến cái người mấy hôm trước còn muốn cô cách xa Tần Chi Tu ra, hôm sau liền..... Khụ khụ.
Cô hiện tại chỉ muốn có một công việc ổn định, kiếm được tiền, chi tiêu thật tiết kiệm, chờ có tiền mua nhà ở sau đó thì nuôi một con chó, ai muốn đến chọc cô thì cứ đóng cửa thả chó!
Tưởng tượng đến cảnh Mục Duy chân bó thạch cao bị chó dí chạy loạn lên, Hà Nhạc Nhạc nhịn không được cúi đầu cười, dùng sự tiêu khiển ngây thơ này để giảm bớt âu sầu lo lắng trong đáy mắt.
Bất kể là lúc nào, cô đều phải kiên cường ngẩng đầu đi về phía trước. Cô thích gì, thì có thể thoải mái làm, cô là Hà Nhạc Nhạc vui vẻ hạnh phúc.
Trước khi nhập học đại học thì đổi tên, chỉ vì muốn chấm dứt lời đồn đáng sợ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ bỏ qua những gì bản thân yêu thích.
Bất kể ra sao thì cô vẫn là Hà Nhạc Nhạc... Cô nhất định sẽ lấy tư thế kiêu ngạo đả kích người mà sống sót.
Thẳng lưng, đi nhanh về phía trước, đi được vài chục bước, Hà Nhạc Nhạc không thể không dừng lại ── Toát mồ hôi a! Cô quên chạy xe ra!
Thôi quên đi! Nghĩ đến số tiền trong thẻ, cô vẫn nên thoải mái bắt một chiếc taxi, chiều quay lại lấy xe cũng được.
Bên trong bệnh viện.
Sau khi nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc rời đi, Tông Kiên Định thong thả đi đến trước mặt Mục Duy ra vẻ thâm tình nói.
"Không cần phải nói xin lỗi, em như vậy chỉ làm anh đau lòng thêm."
Mục Duy liếc liếc hắn.
"Có thể đem lời nói buồn nôn như thế nói như mây bay nước chảy, không hổ là Mục công tử hào hoa phong nhã, tôi thấy cô gái này chắc cũng không chống đỡ được bao lâu nữa đâu..."
"Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất tháo thạch cao."
"Hiện tại không thể, nhanh nhất là..."
Trung tâm thương mại lầu 5, quán cà phê.
"Cà phê của anh, nước chanh của chị, anh chị mời dùng ạ!" Nhân viên phụ vụ nhẹ nhàng để đồ uống xuống, nhịn không được nhìn vị khách bên cạnh bàn vài lần, mới ôm khay rời đi.
Nhậm Linh Vũ cúi đầu nghẹn cười, cẩn thận nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sư phụ bên cạnh một cái, vừa thấy trong mắt sư phụ rõ ràng không có hờn giận, cô nhanh chóng ngồi thẳng người nhìn thẳng về phía trước.
Đây là lí do sư phụ rất ít khi ở nơi công cộng bàn bạc công việc. Lần này nếu không phải vụ kiện cần sửa lại một số chi tiết, bọn họ cũng sẽ không đến quán cà phê dưới lầu này. Nghe vài vị sư huynh nói, khi sư phụ dẫn cô đi tình huống vẫn còn tốt, trước kia lúc sư phụ dẫn bọn họ cùng đi ra ngoài uống cà phê ăn bữa cơm ít nhất cũng phải có ba đến bốn cô gái đến xin làm quen, có mấy cô gái tự tin với bản thân thì trực tiếp đến giới thiệu rồi xin làm quen, còn có mấy bác gái đến nữa vì muốn giới thiệu cho con gái của họ, khôi hài nhất là còn có mấy cô nhóc nhỏ tuổi tưởng sư phụ là ngôi sao mà đến xin chữ ký!
Tình huống loại này cô đúng là đã gặp qua không ít lần, nhưng thấy nam nhân thường xuyên bị xin làm quen như thế... Bất kể bao nhiêu lần cô đều muốn cất tiếng cười to nha! Nhất là nhìn thấy vẻ mặt như băng của sư phụ từ chối nhưng những người đó còn chưa từ bỏ ý định... Ha ha ha ha! Khó trách trước kia sư phụ chưa bao giờ thu nhận nữ đệ tử! "Nhân khí" kiểu này cũng không phải là chỉ dựa vào "Soái khí" là có được đâu!