• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhã Mị
--------------------

Tần Chi Tu ăn xong bữa sáng liền trở về phòng mình, hình như bản nhạc tối qua vẫn chưa làm xong. Tỷ muội Vinh gia nói là mấy ngày nay đi chơi mệt rồi dù sao bên ngoài cũng đang mưa nên hai người họ quyết định ở nhà chơi đánh bài với ca hát cùng Hà Nhạc Nhạc.

Hà Nhạc Nhạc bật cười, cô cảm thấy bản thân có điểm giống *tam bồi, bất quá Vinh gia tỷ muội đối xử với người khác đều rất hào phóng hiền hoà, ở cùng các cô ấy thật thoải mái... Hơn nữa, cô rất biết ơn Vinh Thanh Phong vì đã không nói chuyện cô mắt chứng sợ hãi đám đông cho mọi người biết.

Nhiều năm qua, cô luôn tận lực che dấu chứng bệnh này, bởi vì cô không muốn mọi người nhìn mình như quái nhân càng không muốn bọn họ dùng ánh mắt thương hại nhìn mình. Trên thực tế, tâm lí đã sớm không còn sợ hãi rồi nhưng phản ứng cơ thể vẫn mãi không khá hơn, chỉ cần nhận thấy có tầm 3-4 người đang nhìn chằm chằm vào mình, thì cả người liền đông cứng lại. Bác sĩ nói rằng tình trạng bệnh của cô, nếu muốn trị dứt điểm thì phải trừ đi tâm ma ở trong chính bản thân, còn muốn tận lực giảm bớt biểu hiện bệnh trạng ra bên ngoài thì nên thả lỏng bản thân hết sức có thể. Hai cái đều rất khó để thực hiện, nhưng cô lại chọn cái phía sau.

Còn việc Vinh Thanh Phong rất nhanh liền nhận ra chứng bệnh của cô là vì --- Vinh Thanh Phong có chứng sợ hãi ngựa, lúc nhỏ lần đầu phát bệnh là do người huấn luyện ngựa phát hiện được, trong quá trình điều trị cô ấy cũng hiểu thêm được vài căn bệnh như vậy, cho nên lúc nhìn phản ứng của cô thì liền đoán được. Lúc cùng đánh bài thì không có việc gì cả, nhưng lúc ở phòng thu âm thì lại phát bệnh, thật rõ ràng thứ kích thích cô phát bệnh là tầm mắt của ba người bên ngoài phòng thu âm kia, cho nên Vinh Thanh Phong liền kêu Vinh Thanh Nhã đi ra ngoài trước.

Có lẽ là vì "Đồng bệnh tương liên", nên thái độ của Hà Nhạc Nhạc đối với Vinh Thanh Phong không còn khách khí xa cách nữa, mà Vinh Thanh Nhã trời sinh đã có năng lực khiến người khác muốn thân cận cô ấy. Cho nên để vừa thoả mãn nhu cầu của hai người họ vừa thuận tiện chăm sóc Mục Duy, nên lần đầu tiên Hà Nhạc Nhạc hướng Mục Duy thỉnh cầu hi vọng anh có thể xuống lầu cùng các cô chơi.

"Bất luận yêu cầu nào của em, anh đều không từ chối, ngoại trừ yêu cầu phải rời xa em." Những lời này sắp ra đến miệng liền bị Mục Duy đánh một cái liền chuyển thành "Hảo", bởi vì sợ doạ đến cô nên anh chỉ trả lời một chữ.

Hình như khi bốn người ở chung một chỗ thời gian phá lệ nhanh hơn bình thường, nhưng lại rất vui vẻ. Thời điểm ba cô gái tán gẫu, Mục Duy cũng không có nhiều lời, sau đó là thời gian anh dạy Hà Nhạc Nhạc chụp ảnh, lúc này hai tỷ muội kia mới chịu chuyển chủ đề. Mấy món điểm tâm ngon trong phòng Mục Duy đều bị cướp sạch sẽ, ba người họ lại cùng nhau cầm ô chạy đi chụp ảnh mưa rơi, lúc tạnh mưa thì ném ô đi nói là muốn chụp hoa cỏ, còn học người khác phun nước tạo nền, nhưng lão thiên đột nhiên mưa lớn một trận nữa, kết quả là ô cũng không kịp nhặt liền tức tốc chạy nhanh trở về...

Nhìn bảo bối một thân ướt nhẹp trở về Mục Duy liền đau lòng, nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ vui sướng của Hà Nhạc Nhạc, anh cảm thấy rằng như có dòng nước ấm chảy dọc cơ thể chậm rãi chữa trị vết thương lòng. Mà áo của cô bị ướt dán sát vào người vô tình phác hoạ ra dáng người thướt tha yêu kiều, âm thầm dụ hoặc người ta suy nghĩ miên mang a... Mục Duy yên lặng sờ sờ cái mũi, anh thật hoài nghi rất nhanh bản thân sẽ giống Quý Tiết mất thôi.

Anh có phải hết cứu được rồi không? Không cứu liền không cứu đi! Anh vẫn cứ như vậy, người người chỉ trỏ thì có làm sao...

Xử lý tốt máy ảnh, ba cô gái đều đi về phòng tắm rửa thay quần áo, Mục Duy điều khiển xe lăn đi theo Hà Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc dở khóc dở cười quay lại nhìn anh, đột nhiên nhớ tới cái gì đó gương mặt hình như có chút trắng bệch, theo bản năng lùi ra sau một bước.

"Nhạc Nhạc?" Mục Duy phản ứng cực nhanh, nhớ lại việc mình làm ngày đó ngay cả cầm thú cũng không bằng, anh chạy nhanh lại chống tay đứng dậy, "Nhạc Nhạc..."

"Đừng tới đây!" Nhận ra bản thân phản ứng quá khích, ánh mắt Hà Nhạc Nhạc loé lên vài cái rồi dần yên tĩnh lại, cô bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại, thả lỏng tuyệt đối. "Mục tiên sinh..."

"Nhạc Nhạc!" Vừa nghe cách xung hô của Hà Nhạc Nhạc, Mục Duy liền sợ hãi nỗ lực mấy ngày nay chẵng mấy chốc sẽ hoá thành hư không mất, trong đầu lập tức tính toán những đối sách khả thi nhất có thể sử dụng.

Trọng tâm dồn về bên đùi phải, Mục Duy giơ giơ chân trái cùng tay phải bó thạnh cao của mình, "Nhạc Nhạc, anh biết dù có xin lỗi thế nào cũng không thể bù lại thương thế của bạn em, nhưng em xem! Lão thiên cũng đã trừng phạt anh rồi, em có thể... Tha thứ cho anh không?" Lần đầu trong đời Mục Duy thành khẩn cầu xin ai đó tha thứ cho mình, sự bất an, sợ hãi, hối hận hiện rõ trong mắt anh. Thì ra thương tổn người bạn này lại khiến sự tình trở nên đáng sợ như vậy, bởi vì hối hận cùng áy náy muốn đem người bức điên!

"... Tiêu diệt ngươi."

Tâm Mục Duy chợt lạnh, cô ấy hận anh đến như vậy sao?

"Đại diện công lý sẽ tiêu diệt ngươi, không phải là trừng phạt mới đúng."

"... Em, em nguyện tha thứ cho anh sao?"

"Không có cái gì là nguyện không tha thứ. Tôi chọn việc gì, thì tôi sẵn sàng chịu hậu quả. Nhưng là ngài, còn nói là sẽ bảo vệ tôi, còn nói làm bộ yêu đương, bây giờ còn nói những lời này..." Hà Nhạc Nhạc nâng lên khoé miệng cười hỏi "Ngài đây là chuẩn bị đổi phương thức đùa giỡn tôi sao?"

Báo ứng...

Hai chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu Mục Duy, anh cười khổ "Nguyên lai em vẫn luôn nghĩ anh là người như vậy sao?"

"Không quan hệ. Ngài nghĩ đối xử với tôi sao cũng được, tôi cũng sẽ tuân thủ ước định giữa chúng ta, cũng hi vọng ngài sẽ giữ lời hứa, không cần chạm vào điểm mấu chốt của tôi. Được chứ, Duy?"

"...Lại đây"

Hà Nhạc Nhạc thản nhiên đi lại.

Cứ nghĩ rằng bản thân đã hiểu đến tận linh hồn cô, nhưng khi lại gần lại rơi xuống vực thẩm, không những không thấy được điều bản thân mong muốn còn tự đem chính mình làm cho đi lạc đường. Nâng cánh tay ôm lấy cô, Mục Duy khẽ nói ra tiếng lòng của mình...

"Một ngày nào đó, anh sẽ làm cho em tin tưởng anh."

Chiều tối, Hà Nhạc Nhạc đang chuẩn bị bữa tối ở phòng bếp, tỷ muội Vinh gia thì ở phòng khách dùng laptop xem lại ảnh chụp của ba người họ. Lúc nhìn thấy tấm ảnh vừa lòng liền lên mặt với Mục Duy, rồi bị Mục Duy độc mồm độc miệng nói là không có tí kỹ thuật, không góc cạnh, không căn xứng.... Cố tình hai người nọ lại không biết mệt. Có lẽ bị tố chất tâm lý trâu bò của hai người kia chinh phục, Mục Duy lấy điện thoại đem ảnh mà mình tùy tay chụp cho họ xem rồi tận tình giảng dạy cho họ, kết quả là Vinh Thanh Phong trực tiếp chộp lấy điện thoại của anh ta sau đó nghiêm túc ngồi xem cùng Vinh Thanh Nhã.

Tới lúc hai tỷ muội vừa xem xong ảnh thì Tần Chi Tu cũng vừa từ trên lầu xuống, Vinh Thanh Nhã vừa thấy liền vội vàng tiếp đón thần tượng của mình, "Chi Tu ca ca! Mau qua đây xem, Mục đại ca chụp ảnh anh đang cười vui vẻ với Nhạc tỷ tỷ này."

Tần Chi Tu nghe thấy vậy liền đi qua, nhưng không đợi anh cúi đầu nhìn, tầm mắt đã bị thu hút bởi bóng người dưới sân.

Xe Thân Đồ Mặc dừng lại trước cửa nhà trọ, Nguyễn Lân cùng Thân Đồ Mặc trước sau xuống xe, không thèm che ô hai người cứ vậy đi vào nhà trọ, chiếc xe đề máy rồi chậm rãi chạy về hướng gara ngầm.



∆ 20/10 vui vẻ nhé mấy gái.

∆ Nguyễn Lân về rồi có nghĩa là thịt của chúng ta cũng về rồi a~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK