--------------------
Lần đầu nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc, Caesar nghĩ rằng mình nhìn thấy ma.
Giữa trưa hè, vốn là lúc dương khí cực thịnh, nhưng nhìn cô gái xuất hiện ở hành lang bệnh viện, hắn mới phát hiện toàn bộ tầng lầu yên tĩnh dị thường. Cô gái có mái tóc đen dài ngang ngực lúc di chuyển tóc cũng không đong đưa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có cảm xúc, nhưng trong đôi mắt lại dày đặc sự thâm trầm ngoan lệ , áo thun trắng và quần bò xanh trang phục bình thường vô cùng, nhưng không có lấy nửa điểm hơi thở của người sống.
Cô gái trẻ yên lặng không một tiếng động đi về phía hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn ---
Nguy rồi! Caesar nhớ tới bà ngoại từng nói nếu gặp "Loại bằng hữu này" thì ngàn vạn lần đừng cùng bọn họ đối mặt.
"Ngài có phải là Caesar tiên sinh không?" Âm thanh mơ hồ như từ nơi sâu thẳm vọng về.
Bà ngoại a! Cứu mạng a!
"Phải hay không phải!" Khí thế lạnh lùng không cho phép lảng tránh.
"Phải! Cô, cô là ai?"
"Linh Vũ đâu?"
Linh Vũ? A! Linh Vũ! Là cô gái xinh đẹp kia!
"Ở bên trong". Caesar chỉ chỉ vào phòng bệnh.
Nhìn thấy "Ma nữ trẻ tuổi" đi về phía phòng bệnh, Caesar hoảng hốt nhảy một cái chặn trước cửa phòng, "Đợi chút, cô, cô tìm cô ấy làm gì nha!"
"... Tránh ra."
"Cô trước nói cô là... Cái gì..." Caesar vội nuốt lại hai chữ cuối.
"... Tránh ra. Tránh ra!"
"Cô --- "
Cạnh! Cửa phòng bệnh có người mở ra.
"A, tiên sinh, phiền ngài đừng chắn ở cửa phòng, mau nhường đường nhường đường." Hộ lí đẩy xe thuốc ra, chậm rãi đi qua Caesar và cô gái, tựa hồ cũng không có thấy cô gái kia. Caesar thấy vậy thiếu chút muốn phát điên, nhưng vừa nhìn thấy "Ma nữ" vòng qua hắn đi vào phòng bệnh, cũng không biết dũng khí ở đâu ra tiến lên bắt lấy cánh tay của "Ma nữ" kia.
Di! Bắt được rồi! Nhưng mà... nhiệt độ rất lạnh nha! Quả nhiên vẫn là cái đó cái đó đi ---
"Nhạc Nhạc! Sao cậu lại đến đây?" Nhậm Linh Vũ dựa vào đầu giường bệnh, vừa tỉnh lại liền thấy Hà Nhạc Nhạc đi vào, vội vàng hô lên.
Nhạc Nhạc...? "..." Không, không phải là ma! Caesar hơi đứng hình, trên mặt là bộ dạng không biết nên khóc hay cười, nghĩ nghĩ một chút liền tự cười bản thân. Gọi bác sĩ đến khám cho "Cô gái xinh đẹp" thuận tiện giải thích một chút sự tình cho "Ma nữ trẻ tuổi" kia.
Lúc đó, hắn cùng một người bạn đang ở phía sau xe của Nhậm Linh Vũ, vừa rẽ qua thì một chiếc xe tải khác đột nhiên tông vào xe của Linh Vũ, hai người khẩn cấp dừng xe lại bên đường, bạn của hắn báo cảnh sát xong phải ở lại hiện trường đợi, nên hắn đưa Linh Vũ đến bệnh viện trước.
Cô gái tên Nhạc Nhạc này mặt không chút cảm xúc ngồi nghe hắn kể xong, mới hướng hắn nói cám ơn. Bác sĩ báo là "Cô gái xinh đẹp" này chỉ bị chắn động nhẹ não bộ, đã có thể xuất viện được, "Ma nữ" nhìn "Cô gái xinh đẹp" *ẩn ẩn ôn nhu nói:
"Linh Vũ, cho mình mượn ba ngàn tệ"
(nguyên văn là "cho ta mượn ba ngàn khối" mình nghĩ trong tình huống này thì chỉ mượn tiền thôi nên mình dùng "tệ" bạn nào biết nghĩa chính xác thì cmt để mình sửa nhé!)
Không hiểu vì sao, biết rằng cô gái này không phải ma, Caesar vẫn như cũ có cảm giác lạnh cả sống lưng! Cảm giác này, làm hắn thật sâu có loại dự cảm chẳng lành!
Hà Nhạc Nhạc về đến nhà trọ đã là 5 giờ chiều, chờ cô làm cơm chiều xong mới bưng lên lầu 6, Mục Duy đang chống gậy từ phòng tắm đi ra.
Nhìn Hà Nhạc Nhạc như con rối gỗ ngồi ở bàn trà, Mục Duy khẽ hừ một tiếng.
Hà Nhạc Nhạc đi tới đỡ Mục Duy lên giường, mới đem bàn ăn bày trí ổn thoả, dọn đồ ăn, bát đũa hết thảy hành động đều giống ngày thường. Chỉ có ánh mắt trống rỗng không tiếng động biểu hiện cô giờ phút này vô cùng khác thường.
"Bạn của cô còn khoẻ chứ?" Mục Duy nhếch khoé môi.
Hà Nhạc Nhạc chậm rãi gật đầu, đút tới một ngụm cơm.
"Có biết cô ấy vì cái gì còn khoẻ không?"
Hà Nhạc Nhạc cứng ngắc một lúc, rồi tiếp tục gật đầu.
"Cô có phải nên làm chuyện gì không?"
Hà Nhạc Nhạc đôi mắt thanh tú vô hồn nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt lại độc ác như Satan ở địa ngục, đặt bát xuống, từ trên giường đứng lên, nâng tay cởi bỏ từng cái từng cái cúc áo...
"Đợi chút...". Nhìn vẻ mặt cô như con rối gỗ, Mục Duy cũng không có thích thú gì khi trả được thù ngược lại cảm thấy vô cùng phiền muộn. Rõ ràng kết quả hắn muốn chính là như vậy a! Hắn muốn cho cô biết, hắn có thể nắm trong tay tất cả ưu nhược điểm của cô, hắn muốn cô biết hắn rất đáng sợ, muốn cho cô biết hậu quả khi chọc giận hắn. Nhưng là --- "Tôi hiện tại không có hứng thú, ăn cơm trước."
Hà Nhạc Nhạc cũng không có gài cúc áo lại, cứ như vậy bưng bát cơm lên, thân thể đơn bạc phảng phất như mất đi linh hồn, cứ như một con rối chỉ biết thuận theo chủ nhân vô điều kiện.
Nhìn nhìn cô đưa đồ ăn đến bên miệng, "Cô sẽ không hạ độc trong đồ ăn chứ." Cô có gan hạ độc sao?
"A..." Cô gái như con rối đột nhiên nở nụ cười, gương mặt tái nhợt tản mát ra chút yêu khí, nụ cười càng thêm diêm dúa, phảng phất như hoa Mạn Đà La ở địa ngục khẽ lay động.
"Cô..." Một khắc này bỗng mê mụi, một khắc này linh hồn anh đã bị bắt giữ, Mục Duy kinh ngạc nhìn chằm chằm cô gái đang tươi cười trước mặt, trái tim hung hăng co rút.
"Tôi nào dám. Anh nếu chết, chẳng phải gia đình cùng bạn bè của tôi tất cả đều phải chôn cùng anh sao?"
"..."
"Cho nên... Tôi chỉ để một ít thuốc ngủ thôi."
"Cô --- "
Bốp! Hà Nhạc Nhạc đập chén sứ lên đầu Mục Duy, Mục Duy chưa kịp kêu lên đã ngã xuống.
"Đáng tiếc... Tôi không đợi được đến lúc anh ăn xong rồi."