• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhã Mị
--------------------

Lúc ăn cơm chiều Mục Duy đột nhiên nói "Lúc nãy Nguyễn Lân có gọi điện tới tìm cô."

Nguyễn Lân? Hà Nhạc Nhạc dừng một chút, đặt bát xuống, lấy điện thoại đã khoá máy mấy ngày của mình ra, ngồi nhìn máy đã mở lại một lúc.

Trốn tránh vào lúc này cũng không giải quyết được gì, suy sụp ba ngày cũng đến lúc nên tỉnh lại. Lấy cá tính của Linh Vũ, nếu mình đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ với nàng, Linh Vũ nhất định sẽ nghi ngờ, chi bằng chậm rãi ngăn cách với cô ấy vậy.

Bíp! Điện thoại Nguyễn Lân lại chuyển vào tin nhắn thoại, chắc lại đang ở phim trường rồi, Hà Nhạc Nhạc gửi một tin nhắn hỏi thăm qua, rồi cất điện thoại đi tiếp tục đút cơm cho Mục Duy.

"..." Gọi điện cho Nguyễn Lân còn quan trọng hơn việc đút anh ăn cơm sao? Mục Duy nén sự khó chịu, tay trái cầm đũa lên tự ăn cơm. Anh không thuận tay trái, nhưng so với người thuận tay phải vẫn linh hoạt hơn nhiều.

Hà Nhạc Nhạc nhìn anh dùng tay trái rất linh hoạt, chậm rãi dọn dẹp cơm trước.

Bản thân tự ăn hai miếng, Mục Duy liền hối hận, nhìn lén một bên mặt Hà Nhạc Nhạc, thấy cô lẳng lặng ngồi nhìn anh ăn một lời cũng không nói, trong lòng không khỏi kêu khổ.

Cô sẽ không tức giận chứ? Anh thật ngu ngốc mà! Diễn kịch nhiều ngày vậy rồi mà...!

"... Vẫn là em đút cơm tốt hơn, anh nằm sấp không tiện lắm."

"..."

Hà Nhạc Nhạc lần nữa nhận lấy bát cơm, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

"Nguyễn tiên sinh?"

"Gọi anh Nguyễn Lân."

"... Nguyễn Lân."

"Em... Không xảy ra chuyện gì chứ?"

"..." Hà Nhạc Nhạc hơi nhắm mắt, khoé miệng cong lên nụ cười tự giễu. Việc cô không muốn nhất lúc này là sự quan tâm của người khác. Bản thân yêu đuối, luôn khát vọng ấm áp từ người khác, chỉ trở thành gánh nặng của họ, khiến bạn bè gặp phiền phức. Mà ba ngày qua cô cũng suy nghĩ kĩ rồi, đoạn đường sau này cô phải tự đi một mình, dù có uất ức, đau buồn, khổ sở tới cỡ nào cũng tuyệt đối không dựa vào bất cứ ai.

"Tôi không sao, cám ơn ngài quan tâm."

"Thật sự?"

"Đúng vậy, Nguyễn tiên sinh."

"Em --- , anh buổi tối sẽ trở về một chút, em tốt nhất đừng giấu anh chuyện gì."

Rõ ràng là uy hiếp nhưng giọng nói lại mềm mại nhẹ nhàng như vậy, giống như là bạn bè cùng nhau nói chuyện vậy. Hà Nhạc Nhạc đột nhiên rất bội phục người đàn ông ở bên kia điện thoại --- người này, vì sự nghiệp diễn xuất ngày qua ngày cùng bản tính của chính mình đấu tranh, chỉ cần rời khỏi nhà trọ liền quyết không thả lỏng bản thân. Cô nếu như giống anh có nghị lực như vậy --- nhất định sẽ kiên cường đứng lên tiếp tục bước đi.

Nếu được vậy, dù chỉ có một mình cô cũng nhất định rất vui vẻ, vui vẻ mà sống! Cô là Hà Nhạc Nhạc! Hà Nhạc Nhạc!

"Hà Nhạc Nhạc... Em thích Nguyễn Lân?" Mục Duy trầm giọng hỏi.

Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhàn nhạt liếc mắt một cái "... Nếu anh cho là đúng, thì nó đúng là như vậy."

"Em... "

8 giờ 20 phút tối, Hà Nhạc Nhạc đang dọn dẹp nhà bếp, lúc nãy cô có nhắn tin hỏi Nguyễn Lân là muốn ăn gì không để cô nấu, anh ta trả lời lại ba chữ "Muốn ăn, Em."

Cô cũng hiểu được... Hà Nhạc Nhạc có chút đỏ mặt nghĩ, dù sao Nguyễn Lân cũng đã một tuần chưa về.

Phía ngoài nhà trọ có tiếng xe chạy vào, Hà Nhạc Nhạc vội vàng cởi tạp dề ra, rửa tay đi ra khỏi nhà bếp.

Nhưng ngoài dự kiến của cô, người về không phải Nguyễn Lân mà là ---

"Thân Đồ tiên sinh?" Không phải tuần sau anh ta mới về sao?

"Ánh mắt em như vậy là sao?" Cặp kính gọng vàng, trong đôi mắt lợi hại một tia lạnh lẽo lướt qua...

"Em..."

Lầu 5, phòng ngủ.

Thân Đồ Mặc một thân áo ngủ màu đen ngồi trên sofa xem văn kiện, ánh mắt bất chợt nhìn về phía cô gái nhỏ đang sửa sang lại giường ngủ của anh. Cô gái nhỏ tóc dài vẫn còn hơi ẩm, tóc có chút hỗn độn nằm phía trên áo trắng mỏng manh, mà phía trong áo... Không mặc gì hết.

"Lại đây."

Hà Nhạc Nhạc đổi drap giường xong, nhích chậm lại chỗ Thân Đồ Mặc. Lúc nãy trong phòng tắm đã... Làm qua một lần rồi, chân cô vẫn còn hơi run chưa đi nổi...

Thân Đồ Mặc ném túi hồ sơ đi, lấy mắt kính xuống, hơi ngửa đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc, khí thế vương giả lơ đãng tản ra, "Ngồi lên."

Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, cúi người cởi thắt lưng của anh, trợn mắt nhìn côn thịt đang dựng đứng trước mắt mình. Nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, hai chân quỳ cạnh người anh, một tay vịnh vai anh, một tay đỡ lấy côn thịt nóng bỏng, chậm rãi ngồi xuống...

"A..." Bởi vì đã làm qua một lần , phía dưới vẫn còn ướt át, lúc này nuốt vào thuận lợi hơn lúc nãy nhiều, nhưng cảm giác khó chịu vì trướng bụng khiến cô phải thả chậm tốc độ lại, nửa ngày cũng chỉ mới ăn được một nửa.

Thân Đồ Mặc hai tay hơi dùng sức, áo trên người Hà Nhạc Nhạc liền thành đồ bỏ, làm lộ ra bộ ngực tròn trịa trắng mịn cùng vùng bụng phẳng lì. Hai tay ôm lấy eo nhỏ của cô từ từ vuốt ve lên trên, giống như dùng hai tay đo kích cỡ toàn thân cô vậy. Lúc hai ngón tay anh lướt qua đầu nhũ sung huyết đang dựng lên, Hà Nhạc Nhạc nhịn không được ưm một tiếng, cả cơ thể một trận co rút, dưới thân mật dịch càng nhiều hơn.

Khoé miệng gợi lên chút ý cười nghiền ngẫm, ôm lấy eo cô chậm rãi dùng sức ép xuống gậy nóng của anh.

"A... Chờ, chờ chút! Thân Đồ tiên sinh, nha a..." Toàn bộ... Đi vào rồi!

Hà Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, cơ thể bị chống đỡ không thể động đậy nổi, hoa huyệt nóng bỏng cùng tê dại đánh vào lý trí cô, làm cô khát vọng càng nhiều, muốn càng nhiều sự kích thích hơn...

"Vì cái gì mà khóc." Thân Đồ Mặc đột nhiên hỏi.

∆ Thiên a! Thiên a! Lần đầu edit H muốn phụt cả máu mũi, mặc dù đọc H nhiều rồi vẫn muốn phun máu a~

∆ Mình tra được tên hai người kia rồi, Caesar là Khải Tát hoặc Khải Sa, Edmund là Ai Đức Mông =))) mình định chế lại là An Đức Minh mọi người thấy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK