• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Tử Lan nói chính là lời trong tâm khảm của Dương Khang An, nhìn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của thê tử ngồi chải tóc trước bàn trang điểm, Dương Khang An có chút chật vật xoay người, muốn cắn đầu lưỡi, chờ cảm giác đau đớn này lan truyền, xác nhận đây là sự thực, mới quay đầu lại, tiến đến cầm lấy lược gỗ trong tay thê tử, nghiêm túc cẩn thật chải tóc cho nàng.

Tử Lan không nghĩ tới hắn sẽ có hành động lãng mạn như vậy, nhưng nhìn qua gương, thấy trong mắt hắn là nghiêm túc cùng quý trọng, trong lòng thấy ngọt ngào, nàng cảm thấy có thể gả cho Dương Khang An là qua tốt rồi, cuộc sống như vậy là đủ rồi, bởi vì trong lòng hắn có nàng, sẽ quý trọng nàng.

Về phần nàng có yêu hay không, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chẳng qua, giờ khắc này, nhìn hắn nghiêm túc vì nàng mà chải đầu, Tử Lan chợt thấy tim nàng mềm nhũn.

Vươn tay cầm tay không cầm lược của Dương Khang An, kéo xuống, dính vào trên mặt nàng, nhắm mắt lại, giờ khắc này Tử Lan cảm nhận được tâm linh an bình .

Bàn tay hắn chạm vào khuôn mặt nhu nộn của thê tử, tuy nói sau khi thành thân, thê tử không phản đối hắn thân thiết, nhưng chủ động mở lòng như vậy, làm cho Dương Khang An không biết làm sao, trong lòng hắn mừng như điên, hắn có thể vì nàng mà xoa bóp chân cho nàng, có thể vì nàng mà ngâm chân cho nàng, nhưng đều là hắn chủ động.

Vốn cho rằng vì hắn là tướng công của nàng, mà nàng may vá y phục, nấu cơm, gọi hắn là tướng công, cười với hắn, mặc cho hắn vuốt ve thân thể nàng, đã đầy đủ hạnh phúc.

Nhưng không nghĩ tới còn có một loại thỏa mãn như lúc này. Đêm qua bởi vì giúp nàng xoa chân, nàng còn hôn lên mặt hắn, còn giờ phút này lại lôi kéo tay hắn, dán lên mặt nàng, điều này làm Dương Khang An phảng phất như nắm bắt được cái gì, giống như hắn đối nàng tốt hơn, thì sẽ nhận được hồi báo vậy.

“… Nương tử, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi,… sắc trời không còn sớm…”

Bởi vì hồi lâu, Tử Lan không nhúc nhích, Dương Khanng An cũng không nhúc nhích, nhưng dù sao cũng đã canh hai, cũng không phải nhà mình, để có thể ngủ nướng.

Tử Lan mở mắt, nhìn hắn bật cười, miễn cưỡng nói: “Thiếp không muốn động, chàng ôm thiếp lên giường đi.”

Dương Khang An bị nụ cười của nàng mê hoặc, có chút không được tự nhiên,… nhưng rất nhanh vươn tay, ôm thê tử lên giường.

Lần này Tử Lan chủ động ôm cổ hắn, đem môi dâng lên, cùng Dương Khang An hôn môi, Tử Lan nhẹ nhàng hút môi hắn, sau đó đưa đầu lưỡi ra thăm dò vào trong miệng của hắn, Dương Khang An bị thê tử trêu đùa lửa dục khó nhịn, cảm nhận được một loại ngọt ngào, …

Thí nghiệm chứng minh, ở phương diện này nam nhân có thiên phú học tập, rất nhanh Dương Khang An liền nắm giữ điểm mấu chốt, tựa như tìm được món đồ chơi yêu thích, hôn đến không biết mệt mỏi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Dương Khang An đã không có ở đây, Tử Lan ngồi dậy cảm giác có chút tê tê đau nhói, mặc quần áo tử tế đi tới trước gương, vừa nhìn vào gương, có chút buồn bã gầm nhẹ một tiếng, nhìn đôi môi sưng đỏ nhất thời có chút tự làm tự chịu, trốn vào không gian,

đầu tiên Tử Lan ăn một hạt sen, sau đó dùng khăn tay thấm nước trong ao đè lên môi, sau đó lấy một lá bạc hà đập nát ghé vào trên môi, bạc hà thanh thanh lành lạnh làm Tử Lan hơi run rẩy… Giằng co thật lâu, Tử Lan mới thấy nàng có thể đi gặp người rồi.

“Mỗ mỗ, ông ngoại lúc nào mới đến ạ?” Tử Lan ngồi ở bên người Trần La thị, nhẹ giọng hỏi.

Trần La thị nhăn mặt cau mày nói: “Trông nom ông ấy tới lúc nào làm gì, ta hỏi con, kế thị của phụ thân con có từng làm khó con cùng Tiểu Lâm không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK