• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tần Thiên Dương rời đi, Thạch Hữu Lương vẫn rất hoảng hốt, trở lại trong phòng, nhìn Dương thị vẫn còn ngồi thừ trên đất, cơm nước bị nàng hất xuống đất, trước kia có chút áy náy với Dương thị, bây giờ liền không còn nữa.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Không thể sinh thì không sinh, ta không trách ngươi, ngươi ở đây phát khí gì? Đây là nơi ngươi có thể phát giận sao?” Thạch Hữu Lương kéo Dương thị lên.

Dương thị hơi co người lại, sau đó hoảng sợ nhìn Thạch Hữu Lương nói: “Tướng công, trong thức ăn này có thuốc. Thật, không thể ăn. Người nơi này không muốn thiếp sinh con…”

Thạch Hữu Lương quát lên: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế?”

“Tướng công, thiếp nói thật…” Dương thị đỏ mắt, thanh âm từ thấp lên cao, cuối cùng biến thành gào thét.

Thạch Hữu Lương cau mày nhìn bộ dáng Dương thị, nhiều nữ nhân không thể sinh con, trách nhiệm đều đẩy lên người người khác sao, liền nói: “Ngươi đừng điên nữa, không ai hại ngươi, là ngươi rơi xuống nước vào mùa đông, trách được ai chứ?”

“Thiếp… thiếp…” Dương thị phát run, nàng sợ Thạch Hữu Lương biết chuyện nàng muốn tìm chết mới nhảy xuống nước, cuối cùng kết quả thành thế này, trong lòng càng khổ sở, nửa ngày không nói ra một chữ.

Thạch Hữu Lương không nhìn nàng nữa, nhìn thức ăn hỗn độn trên mặt đất, dù là nhà phú quý, cũng không thể lãng phí thức ăn a? Hơn nữa đây cũng không phải nhà mình.

“Dương thị, ta nói với nang một lần cuối cùng, nguyên nhân gì mà nàng không thể sinh con, ta sẽ không truy cứu, không trách ngươi. Nhưng mà nếu nàng ta nổi điên lên, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng, nàng nên hiểu rõ là tốt nhất.” Thạch Hữu Lương nói xong liền rời đi.

Tử Lan không biết làm sao, nhìn phụ thân đang ăn ở trước mặt, nàng có chút đau lòng.

“Phụ thân, có lẽ có cách chữa trị?” Bây giờ Tử Lan đã hòan tòan thất vọng về Dương thị, nhưng nàng không muốn thấy phụ thân khổ sở.

Thạch Hữu Lương lấy chiếc khăn từ trong ngực ra, chiếc khăn màu xanh lam được thêu rất đẹp, lau miệng một chút, rất nghiêm túc nói với Tử Lan: “Đời này có con và Thạch Lâm, phụ thân đã thỏa mãn, vì thế con đừng suy nghĩ nhiều.”

Lời của Tần ngự y có tác dụng, biết đệ đệ có thể khỏe lại, cứ sáng sớm Dương Khang An đi theo Văn thị vệ tập võ, buổi chiều đi theo Lương Quản sự học tập, thời gian rảnh rỗi, cũng không nghỉ ngơi, nếu đủ khả năng hắn sẽ giúp một tay, Tử Lan có chút đau lòng, nhưng cũng không ngăn cản.

Dương Khang An làm đồ gỗ không tệ, theo như bản vẽ của Tử Lan, làm một cái xích đu trong sân, Trần lão thái gí, Tần ngự y đều thích, ngay cả Trần La thị cũng thích ngồi trên đu, phơi nắng..

Thời gian mười ngày thóang cái đã trôi qua, Thạch Hữu Lương liền mang theo Dương thị rời đi, nhưng Thạch Lâm thì bị Trần Văn Thanh lấy cớ muốn dạy hắn học vấn, cho nên đành ở lại. Sau khi Dương Dật An uống thuốc xong, Tần Thiên Dương liền báo có thể dừng uống thuốc, Tử Lan liền mang theo mọi người chuẩn bị cáo từ về nhà. Bắt đầu mùa đông, trong nhà còn có rất nhiều chuyện phải làm, dù ở Trần gia ăn mặc không lo, còn có thể sai sử nha hoàn bà tử, nhưng Tử Lan không cảm thấy thư thản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK