Tử Lan nghĩ tới hắn quá cực khổ, muốn để cho hắn buổi tối ngủ ở phòng Thạch Lâm, tuy nhiên hắn cự tuyệt, cứ như vậy mỗi lần chăm sóc thê nữ, Dương Khang An đều rất kiên trì. Lúc ban ngày, thỉnh thoảng có người đến xem nữ nhi, mình lại vội, cho nên chỉ có buổi tối mới có thể một người như vậy độc chiếm tiểu nữ nhi xinh đẹp, Dương Khang An thế nào cam lòng rời khỏi. Bởi vì ở cữ, phòng ốc không thông gió, mùi vị cũng không tốt, Tử Lan lại bị canh chừng gắt gao, cho nên chỉ lúc ở trong không gian lau qua một phen, lại để cho Dư mẹ giặt giũ chăn đệm trong phòng.
"Đứa nhỏ này thật xinh đẹp!" Tử Lan vốn cho là mình sang tháng sau mới có thể nhìn thấy Lâm thị ở phủ thứ sử, không nghĩ tới ngày hai mươi tháng mười hai, Bình Bình đầy tháng, Lâm thị thế nhưng đi theo Trần La thị cùng nhau đến nhà Tử Lan, thậm chí rất yêu thích Bình Bình.
Ăn hạt sen, ở thùng tắm tắm rửa ba lần, dưới sự thúc giục của Huệ bà bà mới đứng dậy, lại bị Dương Khang An đem cả người bao chặt, đưa về trong phòng. Lúc Trần La thị cùng Lâm thị tới, Tử Lan tóc còn chưa khô. Trần La thị cau mày phân phó nha hoàn giúp Tử Lan lau khô đầu, lại đem nàng ấn trở về trong chăn, nói: "Trời lạnh như thế này, ngươi không thể chậm hai ngày rồi tắm? Bị lạnh thì làm thế nào?"
"Không có gì đáng ngại! Mỗ Mỗ đừng lo lắng, cháu rất tốt!" Tử Lan đắp chăn, trên đầu trùm khăn. Làm bộ đáng thương nhìn Trần La thị nói: "Bà liền nuông chiều ta đi! Mợ nhất định sẽ cảm thấy ta là lười nha đầu, khách nhân tới, còn không chịu dậy."
"Ta theo mẫu thân là khách cái gì? Đều là người thân, người một nhà không nói hai nhà, ta trước kia đã từng nghe nói trong tháng dưỡng lâu một chút, đối với thân thể cũng tốt, dù sao hôm nay cũng không có người ngoài, ngươi cũng đừng lo lắng." Lâm thị cười nhìn đứa bé trong ngực Trần La thị, nói với Tử Lan.
Tử Lan nhìn bộ dáng của nàng không giống giả bộ, cũng không có ý xem thường, liền không nói gì nữa, thật ra thì hôm nay vốn phải là mẹ kế Dương thị tới giúp đỡ xử lý, nhưng cha nàng không đồng ý, nghe nói một lát nữa bà nội, Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Tam bá mẫu còn có mấy đường tẩu cũng sẽ tới, mình nằm ở trên giường, trong nhà này cũng không có nữ nhân quản lý, hoàn hảo có Huệ bà bà giúp đỡ mình, đám người Dư mama tất cả đều là người chịu khó, nếu không. . . . . . Tuy nói đều là người trong nhà, nhưng mất thể diện dù sao cũng không tốt chút nào.
"Mợ ngài cùng Mỗ Mỗ đều ngồi xuống đi! Phòng ốc nhỏ, ngài chớ để ý." Trần La thị cùng Lâm thị thậm chí tới sớm hơn so với bà nội, điều này làm cho Tử Lan có chút buồn bực, theo lý thuyết người Thạch gia vốn là thân thiết hơn, Thạch Hữu Lương đã đến hai ngày rồi, mà bà nội còn chưa tới, liền đi đón họ, vẫn chưa về.
"Cái này thì có cái gì. Mẹ, người nói cháu ngoại gái sinh thế nào a, đứa nhỏ này sao lại trắng noãn đáng yêu như vậy, con đều muốn không nhịn được đoạt đi tự mình nuôi." Lâm thị nhìn đứa nhỏ khả ái trong ngực Trần La thị, không nhịn được nhận lấy, cười nói.
Trần La thị nhìn con dâu, trêu ghẹo Tử Lan nói: "Đoán chừng không dễ đâu, ta cũng vậy sớm muốn ôm về nuôi, thế nhưng tiểu nha đầu ngươi đừng nhìn nàng nhỏ, lại là đứa thông tuệ, biết dính mẹ, chỉ ăn sữa của Tử Lan, nghe nói hai ngày trước Khang An cho tìm vú nuôi, kết quả tiểu nha đầu một hớp đều không ăn."
"Ta nghe mẹ ta kể, tự mình cho đứa bé bú sữa sẽ thân với mình hơn. Chính là đạo lý này đi!" Lâm thị trước khi tới đã nghe Trần Văn thanh nói Tử Lan tự cho đứa bé bú, cũng nghe nói hắn khi còn bé là được bà bà mình cho ăn, vì vậy biết Trần gia không có kiêng kỵ những thứ này, vì vậy tán dương.
Trần La thị nói: "Không phải vấn đề có thân hay không, chúng ta cả ngày sống an nhàn sung sướng, ăn uống đều tốt, sữa tự nhiên cũng tốt, so với bà vú thân thể càng thêm khỏe mạnh. Cho nên đứa bé ăn, mới có thể càng thêm khỏe mạnh." Những thứ này đều là trước kia mẫu thân Trần La thị nói qua, bà nhớ rất rõ ràng.
Lâm thị sáng tỏ gật đầu, nhìn Tử Lan ở một bên ngáp, đối với Trần La thị nháy mắt, Trần La thị lập tức hiểu ý hạ thấp giọng.
Đám người bà nội đến buổi trưa mới tới, Thạch Hữu Lương mướn chiếc xe ngựa lúc tới Thạch gia, họ còn chưa lên đường, Thạch Hữu Lương giận đến xì khói, trong lúc vội vàng cũng chỉ dẫn theo Thạch gia gia, Thạch nãi nãi tới đây, còn dư lại thì nói không đủ chỗ ngồi.
Người Thạch gia vốn cảm thấy Tử Lan sinh khuê nữ, cho nên cũng không có để ý nhiều, mấy bá mẫu chỉ là muốn tới đây ăn bữa ngon, sau đó thuận tiện đi dạo phố một chút mà thôi, kết quả lúc Thạch nãi nãi tới, thấy được tân Thứ Sử phu nhân, cùng Trần gia lão thái thái hai người ở phòng tọa trấn, nhất thời có chút cảm thấy ngượng ngùng, nhìn họ cười cười nói nói, rõ ràng chính là cho Tử Lan chỗ dựa .
"Thân gia phu nhân, nhanh ngồi xuống a! Tử Lan đứa nhỏ này mới vừa rồi cho đứa nhỏ ăn, vừa mới ngủ yên, ta ngàn vạn đừng mệt mỏi nàng, nên mới dời ra ngoài." Trần La thị cười híp mắt đi theo chào hỏi Thạch nãi nãi, Lâm thị mặt dịu ngoan bên cạnh Trần La thị, khéo léo ngồi.
Thạch nãi nãi khoát tay một cái nói: "Vẫn là ngài nghĩ đến chu đáo, để đứa nhỏ nghỉ ngơi một chút mới phải." Bà chưa từng cùng người thân phận cao như vậy nói chuyện, cho nên rất là câu nệ.
Trần La thị nể mặt Tử Lan, hòa ái hỏi thăm Thạch nãi nãi không ít, lúc đứa bé tỉnh lần đầu, Tử Lan vì cho bú, mọi người không để cho nàng ra khỏi cửa phòng, cho nên Tử Lan chỉ có ngồi ở trong phòng tiếp tục dụ dỗ nữ nhi, Trần La thị cùng Thạch nãi nãi ở sát vách trong phòng nói chuyện phiếm, Lâm thị ở lại trong phòng cùng Tử Lan, cùng nàng cùng nhau dỗ đứa bé, nói chút chuyện thân mật.
Càng cùng Tử Lan nói chuyện, Lâm thị trong lòng nghi ngờ càng lớn. Chỉ nhìn một cách đơn thuần dung mạo còn có tính tình, cùng với nói năng, nàng dù thế nào cũng không nghĩ ra Trần Văn thanh sẽ đem Tử Lan gả cho Dương Khang An một thô nhân như vậy (tội DKA, ai cũng chê á!), dù là nghe nói hắn hiện tại võ nghệ không tệ.
"Chúng ta gặp Mỗ Mỗ cùng cữu cữu là khi ta đã lập gia đình." Nhìn Lâm thị làm bộ lơ đãng hỏi Tử Lan làm sao gả, Tử Lan cười híp mắt đem chuyện bà ngoại cùng muội muội thất lạc, sau mình gặp phải khó xử, lúc này mới đi cầu Thứ Sử Đại Nhân mới nhậm chức, kết quả không nghĩ tới lại là thân thích. Vì Trần Văn Thanh danh tiếng, thật ra thì bên ngoài người biết tất cả đều cho là như vậy.
Tử Lan mới vừa nói xong, ngẩng đầu lên liếc nhìn Lâm thị, nhất thời ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm mợ nhỏ hơn mình một tuổi, mặt đau lòng nhìn mình, có thể nào khiến nàng lo lắng?
"Quân tử lấy thành tín vì quý. Đây là lời phụ thân ta khi còn tại thế, thường nói. . . . . ." Lâm thị tự lẩm bẩm, nhìn về phía Tử Lan ánh mắt càng thêm từ ái.
Tử Lan bị ánh mắt này nhìn chăm chú, cảm giác chột dạ. . . . . . Sau đó nhanh chóng dời đi chủ đề, chỉ hiếu kỳ lên tiếng hỏi chuyện Thanh Viễn thư viện.
Lâm thị nhất nhất giải đáp, chỉ nhìn một cách đơn thuần thái độ Lâm thị đối với mình, mặc dù khiến cho mình có chút buồn bực, nhưng là Tử Lan vẫn như cũ cảm thấy cữu cữu lần này cưới được nương tử thật tốt, coi như đối với thân thích nghèo phía trượng phu cũng không có chút nào không kiên nhẫn. Hơn nữa đối với Mỗ Mỗ thái độ cũng là cực kỳ cung kính.
Dầu gì cũng là sống ba đời, Tử Lan theo lời Lâm thị tìm hiểu hoàn cảnh của nàng.
Thì ra là, Lâm phụ ba năm trước đây qua đời, Lâm thị được mẫu thân mang theo đệ đệ cùng tổ phụ sống cùng nhau, Lâm mẫu vốn được coi là nữ nhân cương nghị, nghe nói năm đó cũng là tài hoa hơn người, người một nhà rất hòa thuận, nhưng vì đau thương do tang chồng, thân thể cùng tâm tình kém đi. Cộng thêm thân thể đệ đệ cũng không tốt lắm, Lâm thị cùng mẫu thân đều tập trung lo cho đệ đệ, đệ đệ thân thể cơ hồ là nhất đại tâm bệnh của Lâm thị. Đối với việc gả cho Trần Văn thanh, Lâm thị cũng không có không cam lòng, bởi vì nàng tận mắt thấy vốn là bởi vì đệ đệ thân thể hàn độc thể nhược không thể trị, lúc Tam hoàng tử phái thái y chữa bệnh cho Thế tử tới, trị liệu xong, thậm chí có thể liên tục mấy ngày không uống thuốc, sắc mặt cũng hồng nhuận không ít. Cho nên khi tổ phụ nói Tam hoàng tử muốn làm mai, Lâm thị không chút do dự đồng ý. Trần Văn Thanh trước đây ở thư viện đi học, Lâm Tĩnh Viễn đối với hắn cũng quen thuộc, chỉ cảm thấy người này chính trực, trừ niên kỷ hơi lớn ra, ngược lại không có khuyết điểm gì quá lớn.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Tử Lan rất rõ ràng phát hiện, Lâm thị là một nữ nhân tính tình tinh thuần. Huống chi lúc khen Trần Văn thanh, Lâm thị cũng đi theo gật đầu liên tục, nhìn trên mặt nàng cũng không có thẹn thùng, khách quan mà nói, Tử Lan liền biết nàng (Lâm thị) đối với Trần Văn thanh mặc dù hài lòng, nhưng lại vẫn không có bao nhiêu tình yêu.
Tử Lan nghĩ thầm có cảm tình chưa chắc sẽ không biến chuyển thành tình yêu, cộng thêm Mỗ Mỗ cũng không phải là người làm khó con dâu, lâu ngày sẽ sinh tình. Vì vậy lại nói chuyện đệ đệ Lâm thị đồng thời nói về đệ đệ Thạch Lâm là như thế nào như thế nào . . . . . .
"Thạch Lâm cùng dật an hai đứa bé ta đều thấy, không kiêu ngạo không nóng nảy, đều là đứa bé ngoan." Một người lớn hơn so với mình 10 tuổi là trượng phu mình, một người là cháu ngoại gái so mình lớn hơn một tuổi, Lâm thị cảm thấy đối mặt cháu ngoại trai, không có áp lực chút nào.
Bởi vì tuổi không sai biệt lắm, cũng bởi vì Tử Lan cũng không phải phụ nhân thô tục, nàng kiến thức cùng nói năng, làm Lâm Thị kinh ngạc cũng cảm thấy vui mừng, dù sao gả tới đây sẽ cùng nàng tiếp xúc, vốn là tính toán hảo hảo đối với nàng, hiện tại nói chuyện rất là hợp ý, Lâm thị cảm thấy đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Lâm thị đang theo Tử Lan nói đến mẫu thêu, đám người Đại bá mẫu rốt cuộc đã tới, Tử Lan trong phòng có thể nghe được giọng oang oang của Hoa Sen, đối với biểu tỷ đã lâu không gặp, Tử Lan vẫn cảm thấy có chút không quen. May mắn Thạch nãi nãi đi ra ngoài không biết nói cái gì, thanh âm lập tức nhỏ không ít.
Lâm thị thân phận tôn quý, tất nhiên sẽ không dễ dàng lộ mặt, cho nên không có đi ra ngoài gặp Đại bá mẫu, vẫn ngồi ở trong phòng cùng Tử Lan, ngay cả cơm trưa đều là nha hoàn bưng vào tới. Bởi vì Lâm thị ở đây, Tử Lan cũng thanh tịnh không ít, sau khi ăn cơm trưa xong, Trần La thị mới đem Lâm thị rời đi, trước khi đi, Trần La thị tặng Bình Bình một một cái khóa trường mệnh ngọc kim tương, còn có vòng tay vòng đeo chân, Lâm thị đưa là một bộ giày vớ, còn có một ngọc bội nhỏ, nghe nói là đã khai quang (đưa lên chùa nhờ chùa khai quang để có phúc khí), để Tử Lan cho Bình Bình mang theo bên người.
"Đây là vàng . . . . . . Thật là vàng. . . . . ." Trần La thị cùng Lâm thị sau khi rời đi, Thạch nãi nãi mới vào phòng Tử Lan, Hoa Sen nhìn khóa trường mệnh trên cổ Bình Bình ánh mắt trợn trắng, sau đó liền vẫn nhìn chằm chằm vào khóa trường mệnh trên cổ đứa bé.
“Tử Lan chúng ta chính là có đại phúc khí, được lão thái thái cùng thứ Sử phu nhân coi trọng, Tử Lan về sau chắc chắn phú quý cả đời.” Đại đường tẩu Giang Thúy Hoa có chút cảm khái nói.
Tử Lan ngáp một cái, sau đó dịu dàng nói: "Cái gì phúc khí không phúc khí, bà nội mới cực kỳ có phúc khí, con cháu cả sảnh đường. Ngay cả bà dì cũng cực kỳ hâm mộ."
"Tử Lan mệt nhọc, để cho nàng nghỉ một lát đi! Buổi tối còn phải chăm đứa bé!" Thạch nãi nãi nhìn gương mặt Tử Lan mệt mỏi, vì vậy săn sóc nói. Hôm nay lão thái thái phủ thứ sử cũng đối với Tử Lan săn sóc như vậy. Điều này làm cho Thạch nãi nãi hơi cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Ta nói nha, Tử Lan chúng ta hiện tại cũng không phải là cô nương tiểu môn tiểu hộ, tại sao muội phu không tìm một nhũ mẫu cho đứa bé vậy?" Hoa Sen tò mò hỏi, thần sắc trong mắt rất khiến Tử Lan có chút không thoải mái.