"Thẩm thẩm, chữ của cháu đã viết xong." Ngũ Sơn đem bài tập đưa cho Tử Lan, hắn niên kỷ nhỏ, Tần Thiên dương cũng chỉ là dạy hắn phân biệt dược thảo, nhận thức huyệt vị, một chút phương thuốc đơn giản. Ngũ Sơn rất ưa thích kề cận Tử Lan, cho nên chuyện tình biết chữ luyện chữ liền giao cho Tử Lan.
Tử Lan nhận lấy 3 chương chữ viết của ngày hôm nay, nghiêm túc xem, trải qua nhiều sự kiện, Ngũ Sơn so bạn cùng lứa tuổi càng thêm có vẻ thành thục, chỉ có ở bên cạnh Tử Lan mới có thể tương đối trẻ con một chút.
Sờ sờ đầu nhỏ của Ngũ Sơn, tuy chỉ hơn năm tuổi một chút, nhưng tính tình tên tiểu tử này cũng rất nghiêm cẩn, cho nên chữ viết vô cùng nghiêm túc, Tử Lan cười híp mắt nói: "Tiểu Sơn hôm nay viết rất tốt, cho nên thẩm thẩm hôm nay thưởng cháu ăn chân gà chiên có được hay không?"
"Tốt!" Ngũ Sơn gật đầu một cái, mặc cho Tử Lan vuốt cái đầu nhỏ của hắn.
Tử Lan nhìn dáng vẻ đứa nhỏ này khéo léo, trong lúc nhất thời nhớ tới, khi Thạch Lâm còn bé, ban đầu khi rời đi Chương gia, dọc theo đường đi, mặc kệ khó khăn thế nào, Thạch Lâm thủy chung đều thật nhu thuận, ngay cả ngã bệnh cũng không làm ầm ĩ. Trong lòng mềm nhũn, khom lưng ôm hắn.
"Thẩm thẩm ôm ôm giống như mẹ cháu." Bị Tử Lan ôm vào trong ngực Ngũ Sơn sửng sốt, ngay sau đó vươn tay vòng quanh cổ Tử Lan, lẩm bẩm nói nhỏ.
Tử Lan sửng sốt, cũng không nói gì, vỗ nhẹ sống lưng hắn. Lúc này lời an ủi gì đoán chừng cũng sẽ không có tác dụng gì.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại ôm tên tiểu quỷ này?" Thạch Lâm cau mày, mất hứng nói. Vừa về nhà, liền nhìn đến tỷ tỷ ôm tên tiểu quỷ này, Thạch Lâm tâm tình lập tức trở nên bực bội, vốn là tiên sinh hôm nay có chuyện, cho một ngày nghỉ, hắn có thể hảo hảo bồi tỷ tỷ!
Tử Lan nghi hoặc nhìn hắn, nhìn phía sau một chút, hỏi: "Sao đệ lại về, Dật An đâu?" Này hai cái hài tử không phải bình thường đều ở cùng nhau sao?
"Hôm nay tiên sinh có chuyện, cho chúng ta một ngày nghỉ, Dật An cùng ông ngoại đi câu cá, ta không thích câu cá, nên trở lại. Dật an còn nói hắn sẽ mang cá về." Thạch Lâm đưa tay muốn đem Ngũ Sơn từ trong ngực Tử Lan gạt xuống, giải thích.
Ngũ Sơn gắt gao ôm cổ Tử Lan, nhất định không buông tay, Tử Lan có chút buồn cười đẩy tay đệ đệ ra, nói: "Được rồi, được rồi, đệ cũng đừng khi dễ Tiểu Sơn, xem đệ chạy đến toàn mồ hôi, nhanh đi tắm một cái đi! Tỷ tỷ làm quần áo mới cho đệ ở trong phòng, nhanh đi thử một chút, xem một chút có vừa người không."
Thạch Lâm vừa nghe có quần áo mới, mắt nhất thời sáng lên, cũng lười quan tâm tới Ngũ Sơn, chạy vào phòng.
Ngũ Sơn chờ Thạch Lâm sau khi rời đi, mới buông lỏng một chút tay đang ôm cổ Tử Lan thật chặt, thở dài, nói: "Bị tiểu thúc thúc ghét rồi."
Tử Lan nhìn hắn ra vẻ tiểu đại nhân, buồn cười xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, sau đó nói: "Thẩm thẩm cũng làm quần áo mới cho cháu, ở trong phòng, cháu cũng đi thử một chút! Thẩm thẩm đi làm cơm cho các cháu."
"Còn có quần áo mới?" Ngũ Sơn kinh ngạc hỏi, quần áo trên người hắn mặc vốn là mấy ngày trước Tử Lan làm, thế nhưng bây giờ còn có?
Tử Lan le lưỡi, hai ngày nay mình quả thật rỗi rãnh một chút, dì lúc gần đi cũng tặng quá nhiều vải vóc, tặng một chút cho phụ thân bọn họ. Lúc làm quần áo cho tướng công, còn dư lại vải vóc vừa lúc thích hợp làm y phục cho đứa bé, cho nên làm thêm 2 bộ.
"Tần gia gia nói cháu gần đây tiến bộ rất nhanh, cho nên thẩm thẩm thật vui mừng, đây là phần thưởng cho cháu." Tử Lan nhìn tiểu tử vui mừng, sao có thể nói thuận tiện làm cho hắn, lời nói dối có ý tốt có đôi khi là cần thiết.
Sau khi Dương Khang An rời đi, Tử Lan phát hiện mặc kệ mình làm gì cũng sẽ lơ đãng nhớ tới hắn, vì vậy lúc gặp lại Dương Khang An vốn dự định phải hai mươi ngày mới trở lại, kết quả mới mười lăm ngày, hắn đã vội vội vàng vàng chạy về, nhìn hắn long đong mệt mỏi, bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực Tử Lan không nhịn được gương mặt có hắc tuyến (!) đồng thời cũng nhịn không được có chút kích động, Dương Khang An lần này trở về ánh mắt nhìn về phía Tử Lan rõ ràng nóng bỏng hơn bình thường, Tử Lan cũng biết thật ra thì hắn rất muốn nàng sinh con cho hắn.
Khẽ rũ đầu xuống, đối với chuyện có đứa nhỏ, Tử Lan cũng mơ hồ có chút mong đợi, dù sao hai đời trước, nàng vẫn luôn không có đứa nhỏ thuộc về mình, mặc dù đời trước đã từng thiếu chút nữa sẽ có, nhưng bởi vì không cẩn thận, cho nên mất đi. Cũng bởi vì như thế, Tử Lan mới hiểu được ở giữa tranh đấu của nữ nhân căn bản không thể coi thường, cho nên vì không có năng lực nên không dám dễ dàng lần nữa hoài thai, sau nữa lại cũng là bởi vì đối với trượng phu thất vọng, vì vậy. . . . . .
Dương Khang An vừa về tới trong nhà, liền thấy ở trong sân nương tử đang thêu hoa, dọc theo đường đi tâm vẫn luôn nghĩ tới, lập tức liền rơi xuống đất. Hắn cũng nói không rõ mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì, dù sao chính là muốn gặp Tử Lan, thật chặt ôm nàng vào trong ngực sau, tâm trống rỗng mới giống như bị lấp đầy.
"Được rồi được rồi, nhanh đi tắm một cái đi! Toàn thân hôi hám ám cả ta." Mới vừa bị ôm, Tử Lan rất cảm động, nhưng một lúc sau, cảm động xong, thì không phải là thư thái như vậy rồi.
Dương Khang An lung tung gật đầu một cái, thật lâu mới thả Tử Lan ra, nhưng là ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm Tử Lan.
"Tướng công. . . . . ." Mặc dù đã hiểu mình thích nam nhân này, nhưng là Tử Lan trong lòng biết cảm tình còn so ra kém với hắn đối với bản thân. Chỉ là có thể bị người như vậy quý trọng, Tử Lan rất cảm động, khẽ mỉm cười, lấy ra khăn giúp hắn xoa một chút mồ hôi trên mặt, Tử Lan nhẹ giọng nói: "Tướng công, chàng nhìn chằm chằm vào ta làm cái gì? Trên mặt của ta có cái gì vật bẩn sao?"
". . . . . . Không có, không có. . . . . ." Dương Khang An dịu dàng nói: "Nương tử, nàng. . . . . . Nàng hôm nay thật xinh đẹp!"
Tử Lan trợn trắng liếc mắt một cái, nam nhân này thế nào đột nhiên liền thay đổi tự nhiên câu nệ như vậy rồi hả?
Tắm rửa xong, Dương Khang An đầu tiên là vội vội vàng vàng chạy đến sát vách cùng Tần ngự y xác nhận Tử Lan bây giờ thân thể đã tốt lên nhiều, khỏe mạnh có thể mang thai sinh con, nhìn về phía Tử Lan ánh mắt càng thêm lửa nóng.
Tiểu biệt sinh tân hồ (tiểu biệt thắng tân hôn), tất nhiên kích tình vô hạn. . . . . .
Hai vợ chồng Tử Lan đều rất khỏe mạnh, hai tháng kế tiếp, Dương Khang An cực kỳ khoái hoạt, ngay cả Chân sư phụ xem vẻ mặt tươi cười của hắn, cũng nhịn không được dạy dỗ vài phần.
Hai tháng sau, lúc ăn điểm tâm, Tử Lan ăn một miếng đậu hoa Dương Khang An mua cho nàng, kết quả lập tức ói ra, Dương Khang An không rõ chân tướng khẩn trương hề hề đem Tần ngự y kéo tới đây, Tử Lan vừa phun ra liền mơ hồ đoán được nguyên nhân, cho nên cũng không có ngăn cản hắn.
Tần ngự y vốn là đang ở trong viện đi lại, bị Dương Khang An kéo qua có chút dã man, thở phì phò trợn mắt nhìn Dương Khang An một cái, chờ hơi thở vững vàng, giúp Tử Lan chẩn mạch.
"Mang thai? Người nói là nương tử mang thai?" Dương Khang An vẻ mặt kinh hỉ trừng lớn mắt chỉ vào Tử Lan, ngốc hề hề hỏi.
"Tần gia gia, ngượng ngùng, sáng sớm làm phiền ngài tới đây, không ngại cùng nhau dùng điểm tâm đi!" Tử Lan mới vừa rồi mơ hồ có hoài nghi, cho nên khi được chẩn đoán chính xác, sờ sờ bụng, cười nói.
Tần Thiên dương lắc đầu một cái, nhìn đôi tiểu vợ chồng ngọt ngào, tìm người thay bọn họ báo tin cho phủ thứ sử, đoán chừng bọn họ nhất thời cũng sẽ không nhớ tới việc này, nhưng Tần Thiên dương quả thật hiểu người Trần gia có bao nhiêu để ý đối với Tử Lan.
Sau khi Trần gia biết Tử Lan mang thai, rất nhanh đưa tới quà tặng, thậm chí Trần Văn Thanh đặc biệt tới nhìn Tử Lan. Đối với người ở tuổi lập gia đình còn chưa có đứa bé, thậm chí hiện tại ngay cả nàng dâu cũng không có, Trần Văn thanh đối với đứa bé quan tâm, Tử Lan là hiểu, nhìn hắn tỉ mỉ nghiêm túc dạy Thạch Lâm, Tử Lan cũng đồng tình hắn.
"Muốn ăn cái gì, nghĩ muốn cái gì tất cả đều nói cho cha, cha liền mua cho con." Thạch Hữu Lương vừa biết được nữ nhi mang thai, cũng lập tức chạy tới, vừa vào cửa khẩn trương hề hề vây quanh Tử Lan, thậm chí một phen đẩy ra Dương Khang An đang khẩn trương hề hề.
"Cha, tướng công, các người vây quanh ta làm cái gì? Ta hiện tại thật không có không thoải mái, không có gì muốn ăn, cũng không có muốn gì cả." Từ sau buổi sáng được chẩn đoán chính xác mang thai, cho tới bây giờ đã gần hoàng hôn, Tử Lan cảm giác mình cũng sắp muốn điên, ngay cả đứng lên đi hai bước, đều sẽ bị Dương Khang an khẩn trương hề hề đi theo, rất là chịu không nổi. Mình là mang thai, hơn nữa thời gian mang thai đến chín tháng, nếu vẫn bị người như vậy nhìn chằm chằm, Tử Lan xác định mình tuyệt đối sẽ không chịu nổi. Lại càng không muốn nói hiện tại ngay cả cha cũng tới đây tham gia náo nhiệt.
"Thật không có? Mẹ con lúc mới vừa nghi ngờ có con, muốn nhất ăn táo xanh, mới vừa nghi ngờ có đệ đệ con, chính là thích ăn dưa chuột. . . . . ." Nhìn nữ nhi, Thạch Hữu Lương không khỏi nghĩ đến nương tử đã mất, nhớ lại nói liên miên không dừng.
Vừa bắt đầu Tử Lan còn có thể nghiêm túc nghe phụ thân nói, nhưng là thời gian thật dài, cũng không có thấy phụ thân có tính toán dừng lại, Tử Lan không nhịn được ngáp một cái.
"Nương tử, nàng buồn ngủ sao? Nhanh nhanh nhanh, vào nhà nghỉ ngơi một chút." Dương Khang An vẫn quan sát Tử Lan, kết quả thấy được nàng ngáp một cái, cũng rất mau nhớ lại Tần ngự y nói phụ nữ có thai dễ dàng buồn ngủ.
Tử Lan sửng sốt, sau đó gật đầu một cái, bị hai người như vậy vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Tử Lan cảm thấy có lẽ trở về phòng nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Nằm ở trên giường, đuổi đi Dương Khang An, Tử Lan vuốt bụng, không biết thế nào đột nhiên xì cười một tiếng. Mình cũng đã có đứa bé, kiếp trước Tử Lan căn bản không có biện pháp tưởng tượng, đối với đứa bé nàng đã từng có, cũng từng mất đi, từng chờ đợi qua, cũng tuyệt vọng qua. . . . . . Cuộc sống bình yên an ổn, tướng công thương yêu, đứa nhỏ xoay xung quanh, cuộc sống như thế, đều là suy nghĩ một chút, Tử Lan cũng rất chờ đợi.
"Bảo bảo, lần này, mẹ nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ con."