• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Lâm không có mẫu thân, trong đầu hắn không có bất cứ trí nhớ gì về mẫu thân, nghe tỷ tỷ nói mẫu thân là một nữ tử thực dịu dàng, nàng luôn mặt mang tươi cười, cũng không cùng người khắc khẩu. . . . . . Mẫu thân là vì khó sinh mình mà chết, cho nên sâu trong nội tâm Thạch Lâm, đối với nữ nhân dùng tánh mạng đến bảo vệ mình rất là cảm kích.

Kế mẫu Tống thị cùng Dương thị, ở trong lòng Thạch Lâm cũng không phải mẫu thân, tỷ tỷ nói mẫu thân rất yêu hắn, cho nên bất kể là lúc tuổi nhỏ Tống thị lưu lại ấn tượng không tốt cho mình, hay là sau này Dương Thị đối với mình coi như hiền lành, ở trong lòng Thạch Lâm cũng chỉ là thân phận thê tử phụ thân mà không phải thân phận mẫu thân.

Mẫu thân trông như thế nào? Thạch Lâm sớm đã có phán đoán của mình, ở trong lòng hắn mẫu thân xinh đẹp giống như tỷ tỷ vậy, là nữ tử thông tuệ khéo tay, không bị quyền thế cùng tài phú khuynh đảo, vĩnh viễn đều thực thỏa mãn, không hỏi nguyên do luôn bảo hộ chính mình.

Trước đây thân thể Thạch Lâm không được tốt, nhưng sau khi rời Chương gia, thân thể của hắn đã khá hơn, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng Thạch Lâm ẩn ẩn cảm thấy đây đều là công lao của tỷ tỷ, dù vậy tỷ tỷ cũng không nói gì, Thạch Lâm cũng không muốn hỏi, hắn ở chương phủ từng nghe qua cha mẹ kể chuyện xưa cho đứa nhỏ, bên trong có câu chuyện tiên nữ bị phát hiện, đều phải về trời. Trong lòng Thạch Lâm tỷ tỷ chính là tiên nữ, cho nên hắn không thể nói cho bất luận kẻ nào biết.

Không còn Tống thị, Thạch Lâm tuổi nhỏ trong lòng kỳ thật rất cao hứng, hắn không thích nữ nhân đối với mình hô to gọi nhỏ, luôn mang vẻ mặt ghét bỏ, trong nhà có tỷ tỷ, có phụ thân, Thạch Lâm xem ra như vậy đủ rồi. Người khác đều là dư thừa, bao gồm gia gia, nãi nãi còn có bọn ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội đột nhiên xuất hiện, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng Thạch Lâm vẫn cảm thấy ở cùng bọn họ chung một chỗ không thoải mái như khi ở cùng tỷ tỷ và phụ thân.

Tỷ tỷ thường nói một nhà bọn họ cần phải tiếp tục sống, Thạch Lâm trong lòng thực đồng ý, phụ thân từ ái, tỷ tỷ cưng chiều mình, thực hoàn mỹ. Tỷ tỷ thích đọc sách, Thạch Lâm thích tỷ tỷ dạy hắn đọc sách, còn tốt hơn so với nhóm phu tử, Thạch Lâm còn thích tỷ tỷ tự tay dạy mình viết chữ. Nghe nói nếu đọc sách tốt, có thể làm rạng danh gia tộc, về sau sẽ không có người dám khi dễ tỷ tỷ, khi dễ phụ thân, Thạch Lâm muốn làm rạng danh gia tộc, muốn tỷ tỷ giống như tiểu thư Chương phủ trước đây có thật nhiều người hầu hạ, mấy việc bẩn sống mệt chết cũng không cần làm.

Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Dật An, Thạch Lâm nhảy dựng lên, hắn thật gầy thật nhỏ, tuy rằng chỉ nhỏ hơn so với mình một tuổi, nhưng nhìn lại nhỏ hơn gấp đôi so với mình, nhìn trong phòng hắn (DDA) dơ bẩn hề hề, có mùi khó ngửi, Thạch Lâm lại một lần nữa cảm khái có tỷ tỷ thật tốt, ca ca một chút cũng không đáng tin!

Dương Dật an nói ca ca hắn là ca ca tốt nhất trên đời, nhưng Thạch Lâm thấy so với tỷ tỷ nhà mình kém xa lắc, ca ca Dương Khang An trộn bánh bột ngô cứng như đá, làm cơm nhìn thì được, ăn thì không, để đệ đệ hắn mặc quần áo rách rưới. . . . Tỷ tỷ sẽ làm đồ ăn thơm ngào ngạt cho mình, gội đầu cho mình, làm quần áo cho mình, kể chuyện xưa cho mình nghe. . . . . . Thạch Lâm cảm thấy chính mình hạnh phúc hơn so với Dương Dật an.

Nguyên nhân vì như thế, ngay từ đầu Thạch Lâm thấy tỷ tỷ chiếu cố Dương Dật An tuy rằng trong lòng có chút không quá thoải mái, nhưng lại không có cảm giác gì khác, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tỷ tỷ sẽ đối Dương Dật an cùng đối với mình giống nhau. . . . . . Lúc biết được thì mọi sự đã xong. . . . . . Tỷ tỷ thế nhưng gả cho Dương Khang an cái gì cũng không kia? Điều này làm cho Thạch Lâm không thông, hắn nghĩ rằng nếu chính mình có thể làm chút gì đó, tỷ tỷ sẽ không rời nhà gả cho Dương Khang an.

"Về sau con có tiền đồ, có thể cho tỷ tỷ con chỗ dựa!" Phụ thân nói như vậy, nhưng tâm tình Thạch Lâm vẫn không thể tốt lên! Bởi vì tỷ tỷ đối với Dương Dật An tốt! Thạch Lâm không thích tỷ tỷ đối người khác tốt, miễn cưỡng là bằng hữu của hắn như Dương Dật an cũng không được!

"Đệ muốn hai bộ quần áo!" /"Đệ muốn ăn thịt nướng!" . . . . . .

Mặc dù mỗi một yêu cầu của hắn (TL), tỷ tỷ đều hoàn thành, nhưng trong lòng Thạch Lâm chính là không thể nào thoải mái, dù sao đãi ngộ với Dương Dật an cùng chính mình giống nhau. Còn có tỷ phu Dương Khang an, cho dù hắn đối với mình tốt, Thạch Lâm cũng không có cách nào đối hắn tiêu tan, bởi vì hắn đoạt đi tỷ tỷ yêu thương của mình. Nhưng không thích, không cam lòng đều không có biện pháp gì giải quyết, Thạch Lâm chỉ có thể ở trong lòng âm thầm không thoải mái.

Từ Chương gia đến ở nông thôn, lại đến nhà cậu, Thạch Lâm đều thích ứng vô cùng tốt, người cậu có diện mạo rất giống hắn (TL) dạy rất nhiều cho Thạch Lâm, hắn (TVT) dạy mình đối nhân xử thế, hắn (TVT) dạy mình phương thức làm người. . . . . . Hắn (TVT) tự nói với mình nếu không nhẫn nại, sẽ không làm được đại sự, không có bản sự, sẽ không bảo hộ được người nhà. Tuy rằng là dạy Dương Dật an, nhưng Thạch Lâm biết cũng là dạy mình.

Nếu như nói tỷ tỷ làm cho mình cảm nhận được cảm giác được bảo hộ, thì cậu dạy mình như thế nào bảo hộ người nhà, bảo hộ tỷ tỷ!

Nhiều năm về sau, Thạch Lâm hâm mộ Dương Dật an có thể hồi hương, hâm mộ cuộc sống an nhàn của hắn (DDA), nhưng lại không ghen tị, nhìn khuôn mặt tỷ tỷ như trước luôn dào dạt tươi cười, Thạch Lâm thực thỏa mãn.

Mẫu thân sinh mình, tỷ tỷ nuôi lớn mình, hai nữ nhân này đều để lại ấn tượng tốt đẹp cho mình, làm cho mình cảm nhận được yêu, đồng thời dạy mình yêu như thế nào, như thế nào có được một gia đình hạnh phúc.

Tỷ tỷ nói, nữ nhân thực dễ dàng thỏa mãn, thực dễ dàng hạnh phúc.

Tỷ tỷ nói, người nhà vĩnh viễn là là quan trọng nhất.

Tỷ tỷ nói, mỗi người đều nên biết mình muốn cái gì.

Tỷ tỷ nói, . . . . . .

Vài thập niên về sau, lúc Thạch Lâm tuổi già từ quan hồi hương, nhìn thê tử bên người tuy rằng thương lão, lại như trước rất tinh thần, đối với mình chiếu cố có thêm, cùng với mấy Tôn Tử, cháu gái phía sau . . . . . . Nhìn tỷ tỷ mang theo khuôn mặt tươi cười làm cơm cho mình, cùng với tỷ phu bị nàng chỉ huy hỗ trợ, phía sau nàng một đám đứa nhỏ, lại nhớ tới tỷ tỷ từng nói qua: gia đình là cần giữ gìn, yêu cùng được yêu là hai phương diện, vĩnh viễn đừng chỉ nhận, mà không trả.

"Lão bà tử, ngày như vậy có quen không?" Sau khi từ quan, hạ nhân bên người thê tử cũng bỏ đi không ít.

Hàn Thanh Tuyền ngáp nhìn lão nhân nhà mình, cười nói: "Như thế nào không quen, ở chung với chàng, cái gì cũng tốt!" Theo như lời mẫu thân mình đời này đủ hạnh phúc! Ở nhà có cha mẹ đau, xuất giá về sau có tướng công sủng ái, khuê hữu (bạn khuê phòng) lúc trước mỗi một người đều không tốt hơn so với mình. Bên người tướng công cả đời đều không có nữ nhân khác, cho dù có người đưa, cũng là bị an bài ở tại một bên rồi tống xuất đi, cho dù là nữ nhân xinh đẹp cỡ nào, tướng công đều chưa bao giờ động tâm, chỉ có một mình mình, còn có gì hạnh phúc hơn so với này sao?

Nhìn bộ dáng lão bà tử nhà mình thư thái, Thạch Lâm cảm thấy trong cả cuộc đời của hắn nghe lời tỷ tỷ thật tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang