Sơn môn của bang Sông Lam sau nữa tháng sửa chữa đã khôi phục nguyên vẹn, thậm chí còn đẹp đẽ và khang trang hơn trước đây...
Trong đại sảnh, một thiếu niên áo trắng anh tuấn phi phàm đang ngồi nhâm nhi chén trà.
Hắn ngồi được một lúc thì thấy bang chủ Nguyễn Thành Không băng bó đầy mình ngồi xe lăn ra đón khách.
"Chú Không? Sao chú lại thành ra thế này?" Thiếu niên hỏi.
Bang chủ Thành Không gật đầu chào thiếu niên: "Chào hoàng tử, đã lâu không gặp!"
Sau đó Thành Không lắc đầu thở dài: "Nói ra thì nhục nhã quá rồi... Tuần trước có một tên du côn xâm nhập, đánh bại toàn bộ người của bang ta và phá sập cả bang... Ngoài ra còn một người khác cũng mạnh không kém, cướp đi một lượng lớn tài nguyên giả kim thuật... Ước chừng đều là cấp Đế trở lên."
Thiếu niên áo trắng chính là hoàng tử Hoàng thành, Nguyễn Hoài Bão, nghe Thành Không nói xong liền nhíu mày nghi vấn: "Ở tỉnh này khi nào xuất hiện hai cao thủ cấp Đế? Mà vị Linh Đế nào lại đi để ý đến mớ tài sản giả kim thuật của nơi này?"
Thành Không lắc đầu: "Chúng ta đã điều tra khắp nơi nhưng không tìm ra tung tích 2 kẻ đó, chỉ biết là một người nam, mang kính đen còn khá trẻ, dựa vào phần da mặt lộ ra thì chắc chưa đến 20 tuổi, và một người nữ bịt mặt và hoàn toàn che giấu khí tức."
Hoài Bão hỏi: "Ngoài phá nơi đây thì hắn còn cướp phá ở đâu nữa không?"
Thành Không gật đầu: "Mới hôm qua tên mang kính đen đến phá một băng xã hội đen, tên trùm xã hội đen này linh lực Linh Vương cấp 5 cũng bị đánh đến trọng thương, nhưng ngoài đánh người và đốt phá kiến trúc thì hắn không cướp bóc thứ gì... À có cướp một ít dược liệu và lượng lớn tiền mặt, sau đó hắn mang đến rãi khắp một huyện nghèo. Còn cách đây 4 ngày hắn có đến một võ đường gây sự, mà lần này rất lạ..."
"Lạ chỗ nào?"
Thành Không nói: "Hắn đến võ đường này lại không phá kiến trúc, chỉ khiêu chiến với các cao thủ cấp Linh Tá nơi đây, nhưng toàn bị người ta đánh bại..."
Hoài Bão thắc mắc: "Không phải lúc nãy chú nói thực lực của hắn khoảng Linh Đế sao?"
"Đúng vậy! Hắn chỉ đánh một đòn mà ta đã trọng thương! À, mà trước đó hắn lại bị 11 tên đệ tử cấp Linh Tá của bang ta bắt được, lúc đó ta cảm nhận hắn chỉ là Linh Tá cấp 1! Nhưng hắn lại có thể sử dụng một loại lửa màu máu mà ta chắc chắn là Huyết ảnh yêu hỏa, ngoài ra, thuộc hạ của ta còn báo lại rằng hắn có cả Hắc ma đế lôi!"
Bề ngoài Hoài Bão gật gù, nhưng trong lòng thì đang hoang mang thầm hỏi: "Sư phụ, người nói xem đây có phải là vị Chúa Tể nào đang đùa giỡn?"
Lão già đáp: "Làm gì của Chúa Tể nào rảnh như vậy! Chắc là tên con ông cháu cha nào đó cũng đến nơi này thí luyện như ngươi! Mà Linh Tá mạnh ngang Linh Đế thì chỉ có cách mượn nhờ Thần lực!"
Hoài Bão suy ngẫm: "Linh Tá, Thần lực, hắc lôi, huyết hỏa... Chính là hắn! Sư phụ, người có nhớ tin đồn về Long thành mà chúng ta nghe được mấy ngày trước không?"
Lão già đáp: "Đúng! Có thể chính là nó!"
Nhìn Hoài Bão trầm ngâm một lúc, Thành Không đổi không khí: "Chẳng hay hoàng tử đường xa đến đây có phải là vì..."
Hoài Bão gật đầu: "Đúng, là vì cuộc thi Thợ săn linh thú lần này. Đây là cơ hội rất tốt để rèn luyện, ngoài ra..." Nói đến đây, Hoài Bão trầm giọng: "Rất có khả năng là Âm Đạo hội sẽ xâm nhập tìm cách phá hoại cuộc thi..." Hoàng hôn rực rỡ buông dần dưới hàng núi non xanh biếc. Sau một ngày rèn luyện vất vả, Dương ngồi trước sân nhà nướng vài con cá to thơm phức.
Gió thổi làm mái tóc đen khẽ lay trên gương mặt anh tuấn, vừa nướng cá, Dương vừa căng thẳng lấy ra một lọ thuốc bột nhỏ xíu, đem quết hết bột trong lọ lên con cá to nhất.
"Có chắc là hiệu quả không?" Dương hỏi Google câu này đã là lần thứ năm mươi lăm trong ngày.
"Tùy!" Google đáp hờ hững.
"Sao mà tùy được? Liên quan đến tính mạng của ta mà!" Dương toát mồ hôi.
Google đáp: "Làm chuyện gian thì đừng mong được bình an..."
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, rơm cháy tàn mà lửa vẫn chưa hay. Thỉnh thoảng thức giấc lại thấy sư phụ xinh đẹp nằm ngay bên cạnh, máu dâm của Dương bị đun sôi đến sùng sục mà không dám liều mạng, thế là hỏi Google cách chế tạo thuốc kích dục cực mạnh nhằm chuốc thuốc sư phụ Hồng Ảnh.
Hôm qua bị Hồng Ảnh quăng vào một băng xã hội đen để thí luyện, cuối cùng Dương mượn cớ lấy tiền làm từ thiện để chôm một ít dược liệu mà bọn xã hội đen thường dùng để "phê", vừa đủ tạo thành một dạng thuốc kích dục liều cao, chính là thứ bột mà hắn vừa quết lên món cá nướng, âm mưu chuốc thuốc Hồng Ảnh.
Mấy ngày nay Hồng Ảnh và Bảo Ngọc đã kết thân với nhau, lúc này Hồng Ảnh từ trong nhà đi ra, Bảo Ngọc bé xíu ngồi trên vai nàng.
Dương mừng rỡ cầm xiên cá nướng đã bị tẩm thuốc mang đến cung kính đưa ra: "Mời sư phụ ăn cá nướng!"
Hồng Ảnh gật đầu đáp: "Ừ ngoan! Ngươi ăn đi, sư phụ dẫn Bảo Ngọc ra ngoài dạo chơi, sáng mai sẽ về!"
"Ách!" Dương chưng hửng.
Bảo Ngọc tròn mắt hỏi: "Sao không mang papa theo?"
Hồng Ảnh lắc đầu: "Không được! Papa ngươi phải ở lại giữ nhà."
"Papa không đi Bảo Ngọc cũng không đi!" Bảo Ngọc nhõng nhẽo.
Dương gật đầu lia lịa: "Phải, ta cũng muốn..." Dương định đòi đi, nhưng bị Hồng Ảnh trừng mắt một cái, lập tức hồn phi phách tán: "À không... Papa bận rồi, Bảo Ngọc đi chơi đi, nhớ mang quà về cho ta nha..."
Bảo Ngọc có hơi không nỡ, nhưng được đi chơi xa vẫn thích hơn, thế là ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi bay đến hôn nhẹ vào má Dương.
Dương đã được Bảo Ngọc hôn nhiều lần, mỗi lần đều có cảm giác tim thót lên một cái vì nụ hôn quá đáng yêu mềm mại.
Hôn xong, Bảo Ngọc bay đến đáp trên vài Hồng Ảnh.
"Sư phụ!" Hồng Ảnh định quay đi thì bị Dương gọi lại.
"Gì?"
Dương gõ gõ ngón tay lên má mình và cười cười: "Không hôn tạm biệt ta sao?"
Hồng Ảnh khẽ đỏ mặt: "Ngươi nhắm mắt lại đi..."
Nói đùa được thật, Dương mừng rỡ ngước mặt ra chờ đợi.
Hương thơm của Hồng Ảnh tiến lại gần, rồi Dương cảm thấy hai ngón tay mềm mại của nàng chạm vào hai bên má hắn...
Rồi Hồng Ảnh bất ngờ bóp chặt một cái, làm mồm Dương há ra, sau đó nàng giật con cá nướng đem tọng thẳng vào họng Dương rồi phủi tay mang Bảo Ngọc bay đi, chỉ còn tiếng dặn dò vọng lại: "Ta đã đặt kết giới xung quanh, ngươi cứ yên tâm mà ngủ một giấc!"
Dương nhìn theo bóng hình lả lướt của sư phụ, lệ rơi đầy mặt, không phải vì cảm động, mà vì thuốc này vừa vào miệng là lập tức tan ra...
Ngậm con cá nướng trong họng, Dương khóc mà như cười: "Ết ẹ on ồi..." (Google dịch: Chết mẹ con rồi...) Sáng sớm, Hồng Ảnh mang Bảo Ngọc trở về, Dương ra đón với gương mặt phờ phạc, hai mắt thâm quầng, tay chân uể oải.
Hồng Ảnh lo lắng hỏi: "Ủa? Ngươi sao vậy nè?"
Còn Bảo Ngọc thì lo lắng bay đến nhìn khắp người Dương.
Dương bơ phờ đáp: "Không có gì... ăn cá nướng... bị... tiêu chảy, đi cả đêm qua..."
Nếu để Hồng Ảnh và Bảo Ngọc biết mình phê thuốc thức quay tay cả đêm thì chắc Dương cần đào mốt cái lỗ chui xuống cho đỡ nhục.
Hồng Ảnh đành áp một ít thần lực vào hỗ trợ hồi sức cho Dương, lại đem một con nai rừng ra bảo Dương làm thịt ăn, phần dư làm khô ăn dần.
"Con nai này sư phụ kiếm đâu vậy?"
Hồng Ảnh nháy mắt với Bảo Ngọc: "Bí mật!"
Dương nhướng mày: "Nai thì kiếm trong rừng thôi, có gì bí mật? Hay lại chôm của ai?"
"Nói bậy! Làm thức ăn ăn sáng đi rồi ta dạy ngươi Ngự hỏa thuật!"
Dương hỏi lại: "Ngự hỏa thuật? Có giống Ngự hỏa thuật của ta không?"
Hồng Ảnh nhíu mày: "Ngự hỏa thuật của ngươi? Là cái giống gì?"
Dương đọc cho Hồng Ảnh nghe nội dung từng học được trong bộ Sát thần tuyệt học: "Là Sát Thần - Ngự Hỏa Thuật, vận dụng toàn bộ sức nóng của hỏa thuộc tính vào linh lực, tạo cho linh lực sức tấn công có sát thương mạnh mẽ và nóng cháy..."
Hồng Ảnh tròn mắt: "Vậy thì khác gì với cách khống hỏa thông thường? Ngự cái mỏ ngươi a!"
"Ạch! Khác ở đoạn sau: Ngự hỏa thuật là một bộ quyền thuật đề cao tính mạnh mẽ, hung bạo, nhưng uyển chuyển linh động, mỗi đòn đánh đều lưu lại nơi vết thương một ngọn lửa nóng bỏng cháy lan vào trong cơ thể đối thủ..."
Vừa mô tả, Dương vừa diễn lại bộ quyền thuật, những gì Google truyền vào đầu thì hắn có thể nhớ mãi không quên nên chỉ cần suy nghĩ đã diễn ra được.
Nhìn đường quyền của Dương, Hồng Ảnh trong lòng thầm mắng: "Đồ chết bằm! Ngự hỏa thuật của ta, chưa xin phép mà dám đem dạy hắn, còn bịa ra cái gì mà Sát với chả Thần..."
Giận cá chém thớt, Hồng Ảnh đá đít Dương và quát: "Còn không mau làm cơm ăn! Đứng đó múa may cái gì!"
"Ách!"
Hôm nay làm món thịt nai xào sả ớt và canh măng rừng, về tay nghề nấu ăn thì Dương cũng khá ổn, lại gặp ma đói lâu năm Hồng Ảnh nên món nào hắn nấu cũng khiến nàng ăn no say mê mệt, dần sinh ra thói quen ăn uống ngày 3 bữa như người thường.
Bảo Ngọc cũng ra dáng thiếu nữ hơn, cô bé bắt đầu không thích kiểu cầm và cạp, đòi Dương làm cho riêng một bộ chén đũa nhỏ xíu như đồ chơi trẻ em, hí hoáy học cách dùng đũa gắp mấy cọng rau to như bắp tay cô bé.
À quên, về chuyện món quà đã hứa đêm qua, Hồng Ảnh bắt cho Bảo Ngọc một chú thỏ con mang về tặng cho Dương, Dương định đem lột da thỏ nấu chung với thịt nai thì bị cô bé khóc la phản đối, thế là trả lại cho cô bé làm thú cưỡi, oai phong cưỡi thỏ đi dạo khắp đồi.
Ăn uống xong, Dương lại ra khoảng sân trước nhà ngồi vận công, Hồng Ảnh đến bên cạnh giúp hắn giải bỏ một phần áp chế huyết hỏa, làm người Dương dần đỏ lên vì nóng nhưng vẫn trong tầm khống chế của hắn.
Hồng Ảnh dù đã đoán trước khả năng tiến bộ của Dương nhưng vẫn phải ngạc nhiên vì hắn tiến bộ quá nhanh, để khống chế Huyết ảnh yêu hỏa đến mức hiện tại, Linh Tá bình thường là không có khả năng, còn như Dương thì Hồng Ảnh đoán cũng phải cần 3 tháng, vậy mà chỉ cần nữa tháng đã đạt đến.
Nói như vậy không có nghĩa là khống chế đơn giản, mỗi lần áp chế giải bỏ một ít là Dương lại chịu đau đớn khủng khiếp, chẳng khác nào một ngày 12 tiếng ngồi tự thiêu trong lò lửa. Nhìn hắn cố gắng mà trong lòng Hồng Ảnh nhiều khi sinh ra cảm giác xót xa...
Tuy đang khống chế huyết hỏa nhưng Dương vẫn có thể trò chuyện, dù hơi khó khăn: "Sư phụ... ta còn có vấn đề này muốn hỏi..."
"Hử?"
"Huyết ảnh yêu hỏa này, sau khi ta thu phục thì chỉ có uy lực ngang ta, tức là Linh Tá cấp 1?"
"Đúng vậy!"
Dương hỏi tiếp: "Vậy thì lửa bình thường của một tên Linh Tá cấp 2 cũng mạnh hơn huyết hỏa của ta à?"
"Chưa đúng! Uy lực ngang ngửa chủ nhân là cực hạn, nhưng những loại lửa tầm thường làm sao đạt đến cực hạn? Lửa bình thường có thể giúp ngươi mạnh thêm khoảng 50%, còn Huyết ảnh yêu hỏa giúp ngươi mạnh gấp đôi! Tuy mạnh gấp đôi chưa đủ giúp ngươi so sánh với Linh Tá cấp 2, nhưng trong cùng cấp bậc và cùng cấp độ thì ngươi gần như luôn luôn vô địch!"
Dương thở dài: "Vậy thì có nghĩa lý gì, khi mà ngoài kia đầy rẫy Linh Tướng, Linh Vương thực lực vượt xa ta..."
Hồng Ảnh tức giận ký đầu Dương một cái: "Ta hỏi ngươi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"16!"
"Ngươi mới luyện hồn 3 năm mà đòi so sánh với người ta khổ luyện 30 năm, ngươi có thấy nực cười không?"
"Ách! Đúng a..." Dương chưng hửng nhớ ra mình mới tu luyện có 3 năm.
Dương gật gù rồi hỏi tiếp vấn đề khác: "Sư phụ, ngoài hắc lôi và huyết hỏa, ta còn một thuộc tính khác là Tử Vong, nhưng hình như nó hơi bị vô dụng a..."
"Ngươi đứng dậy cho ta." Hồng Ảnh gọi Dương dậy và áp chế lại huyết hỏa cho hắn.
Nàng giảng: " Vô dụng? Ngươi nghĩ linh lực phi nguyên tố dùng để làm gì?"
"Để... tạo ra nguyền chú, nguyền ấn, giả nguyền, và..."
Hồng Ảnh lắc đầu: "Ngươi có thể phóng xuất tử vong linh lực không? Phóng ra một phần nhỏ xuống chân."
Dương gật đầu, thử vận lực phóng xuất tử vong linh lực ra quanh hai bàn chân...
Tử vong khí u ám lan tỏa đến đâu cỏ héo rũ chết khô đến đó, Dương vội vàng thu linh lực trở vào.
Hồng Ảnh nói tiếp: "Thấy chứ? Đấy là ngươi chỉ mới dùng được chút da lông, nếu ngươi nắm giữ toàn diện thì Tử Vong khí này có thể rút dần sinh mệnh của đối thủ ngang cấp, nếu kết hợp với huyết hỏa thiêu đốt thì đối phương chết càng nhanh hơn!"
Hồng Ảnh nghiêm trọng nói thêm: "Còn nếu ngươi mạnh đến cấp độ nhất định thì chỉ cần ngươi vận Tử Vong lực, đi đến đâu người chết đến đó!"
Danh Sách Chương: