Dưới sự nhiệt tình của đàn chị, sau cùng Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu vẫn đi nhờ xe của cô ấy về trường.
Trên đường về, Trần Tử Dương chính thức xác nhận tiếp tục hợp tác với Kiều Lâm Lâm: “Tiểu Kiều, chị đã chuyển tiền của buổi hôm nay qua Wechat cho em rồi đó, sau này em phải tiếp tục vất vả rồi.”
Làm người mẫu quả thật rất vất vả, chỉ vì vài phút trên sân khấu hôm nay mà nửa tháng qua Kiều Lâm Lâm sống trong nước sôi lửa bỏng, chịu đựng giày vò, những khổ cực của cả hai kiếp cộng lại còn không bằng nửa tháng qua.
Nhưng không biết có phải do chịu khổ quen rồi hay không mà giờ nghĩ lại, Kiều Lâm Lâm cảm thấy tập luyện và kiểm soát ăn uống cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Lúc mới bắt đầu ăn kiêng, Kiều Lâm Lâm quả thực rất khổ sở, ngày nào cũng ôm cái bụng đói meo đi ngủ, vì nghĩ cho cô, các bạn cùng phòng còn không dám ăn bất cứ thứ gì ở ký túc xá, nhưng bây giờ, cô đã càng ngày càng quen với cảm giác đói bụng, nhìn thấy các bạn ăn cũng sẽ không quá thèm thuồng nữa mà vẫn nhịn được.
Hơn nữa hôm nay chính thức lên sân khấu, lần đầu tiên đi catwalk dưới sự chiêm ngưỡng của bao người, nhận được tràng pháo tay vang dội, nam thần và bạn bè chụp cho cô vô số tấm ảnh đẹp như tiên nữ ở mọi góc độ, trải nghiệm mới mẻ này khiến cô cực kỳ xúc động, cảm thấy thỏa mãn chưa từng có. Kiều Lâm Lâm nghĩ những gì mình bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng.
Quan trọng nhất là làm người mẫu chẳng những giúp cô tỏa sáng trước bao người mà còn kiếm được tiền, vừa được danh tiếng vừa được tiền tài, vậy nên hiện giờ nghe đàn chị nói “vất vả”, Kiều Lâm Lâm không quá để tâm mà vội hỏi: “Chừng nào thi bán kết ạ?”
“Bán kết và chung kết lần lượt diễn ra vào thứ bảy, chủ nhật tuần sau nữa, chỉ còn nửa tháng nữa thôi, vì vậy chị mới nói em phải tiếp tục vất vả rồi, nghiêm khắc giữ vững trạng thái bây giờ.”
“Sát ngày vậy á? Gấp gáp ghê.” Kiều Lâm Lâm ngoài miệng than thở nhưng vẻ mặt lại hừng hực ý chí chiến đấu: “Nhưng em sẽ cố gắng.”
“Chị tin ở em.” Trần Tử Dương quay lại cười với cô, “Hôm nay em đỉnh lắm.”
Kiều Lâm Lâm đã nghe nhiều lời khen tặng, cô đăng ảnh mà nam thần chụp lên Wechat, từ trưa đến giờ được rất nhiều bà con thân thích, bạn bè gần xa ca ngợi, vui muốn chết, nhưng Trần Tử Dương thì khác với họ, cô ấy là sếp của Kiều Lâm Lâm, lời khen ngợi của cô ấy có ý nghĩa to lớn đối với Kiều Lâm Lâm.
Do đó khi nghe được đàn chị khen, Kiều Lâm Lâm lại cười tít mắt, xuống xe còn đắc ý: “Đến cả đàn chị còn khen em đỉnh nữa, quả nhiên em có năng khiếu ở mảng này mà.”
Ở trên xe Cố Chi Thu rất lịch sự, suốt dọc đường không xen ngang mà lẳng lặng nghe hai cô gái nói chuyện, mãi đến khi xuống xe, chỉ còn hai người họ đi trong sân trường, anh mới nắm tay Kiều Lâm Lâm, nhẹ nhàng nói: “Vậy chờ thi xong, em có đi bar ăn mừng với họ không?”
Câu hỏi của anh quá đột ngột, Kiều Lâm Lâm ngớ người, nhìn anh đầy ngờ vực, nghĩ bụng cung phản xạ của nam thần hình như hơi dài, chuyện quán bar đã nói xong rồi mà?
Cố Chi Thu dùng ánh mắt nói cho cô biết anh rất nghiêm túc đặt câu hỏi.
Kiều Lâm Lâm dời mắt, cũng nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu đàn chị mời thì chắc chắn sẽ đi, em còn chưa đi bar bao giờ.”
“Nếu anh không thích thì sao?”
Trong ấn tượng của Kiều Lâm Lâm, từ thủa đầu gặp gỡ cho đến bây giờ, nam thần luôn dịu dàng, ân cần và thấu hiểu, đây là lần đầu tiên anh bày tỏ rõ ràng mình không muốn cô làm gì đó. Đáng nói là sự ngang ngược ấy không khiến cô ghét mà tò mò hỏi: “Không thích? Chẳng lẽ anh đi bar rồi?”
Cố Chi Thu lắc đầu: “Chưa.”
“Biết ngay mà, anh không đời nào lén em đi bar đâu.” Kiều Lâm Lâm yên tâm gật đầu, sau đó mới trả lời câu hỏi của anh, “Anh đừng mạnh miệng nói thích hay không thích, tụi mình có đi bar bao giờ đâu mà biết. Sau này hai đứa mình đi một lần cho biết nhé?’
Hôm nay Trần Tử Dương mời họ đi bar nên Kiều Lâm Lâm cho rằng chờ thi đấu xong, hẳn là đàn chị cũng sẽ lại dắt họ đi ăn mừng ở quán bar. Vì vậy nghe nam thần ẩn ý nói rằng sau này họ sẽ đi bar cùng nhau chứ cô đừng “đánh lẻ”, cô bèn dứt khoát gật đầu, “Tất nhiên.”
Vậy là Kiều Lâm Lâm ký hiệp ước mất nước mà không hề hay biết gì cả. Thật ra lúc vừa ký kết hiệp ước xong, cô cũng thoáng nghi ngờ vì cô biết nam thần chưa bao giờ để ý mấy việc nhỏ nhặt này, hôm nay anh hơi lạ. Có điều khi nhìn đến nụ cười tao nhã của nam thần, cô lập tức dứt khoát vứt não, thích chí khoác tay nam thần đi về ký túc xá.
Dạo này Kiều Lâm Lâm phát tài, bắt đầu từ tháng này được tăng thêm ba trăm phí sinh hoạt, biểu diễn thời trang có một buổi mà được trả tận một nghìn, có thể nói con cá muối đáng thương nhất phòng nay đã trở mình, sắp biến thành phú bà, vì vậy ở buổi liên hoan hôm nay các cô bạn cùng phòng không hề khách sáo, gọi đầy đủ tất cả những món mà mọi người thích, còn gọi cả một tá bia để trợ hứng, ăn uống khí thế.
Cũng may quán gần trường nên không mắc, sáu người ăn thả ga mà còn chưa tới ba trăm, Kiều Lâm Lâm mang tiếng chủ xị nhưng lại không tốn đồng nào, cô uống bia đến mức mặt mũi đỏ bừng, tự giác cầm ví đi thanh toán thì chủ quán lại cười tít nói: “Cháu gái à, bạn trai cháu trả tiền rồi.”
Kiều Lâm Lâm đã hơi lâng lâng, đầu óc không được minh mẫn lắm, ngơ ngác hỏi: “Sao cô biết là bạn trai cháu trả tiền ạ?”
“Thằng bé đẹp trai ghê gớm, lúc ăn cũng toàn gắp thức ăn cho cháu, lại chắn rượu thay cháu, không phải bạn trai thì là gì?” Tối cuối tuần, trong quán kín khách, ngoài quán còn có rất nhiều sinh viên chờ bàn trống, trong lúc bận rộn mà bà chủ vẫn có thể chú ý tới bàn của họ, bây giờ lại còn hơi sức tán dóc với cô: “Hai đứa cùng học Trường Thanh hả? Đúng là trai tài gái sắc…”
Kiều Lâm Lâm định nói gì đó nhưng đúng lúc này Cố Chi Thu tìm thấy cô, xuyên qua dãy bàn đi tới sau cô, vỗ nhẹ vai cô muốn dẫn cô đi: “Tụi mình về thôi.”
Bà chủ càng hào hứng nói to: “Là thằng bé này tính tiền nè, bạn trai cháu phải không?”
“Dạ phải.” Kiều Lâm Lâm gật đầu, xoay người dựa vào lòng anh, ngẩng đầu hỏi: “Đã nói em khao rồi mà, sao lại trả tiền thay em?”
Cố Chi Thu nắm tay cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng uy lực: “Đi ra ngoài rồi nói.”
Kiều Lâm Lâm uống say chẳng những chậm lụt mà còn ngoan ngoãn hơn bình thường nhiều, nghe giọng kiên định của nam thần, cô vô thức gật đầu, sau đó để mặc anh dắt ra ngoài như em bé.
Đám bạn biết cô đi tính tiền nên đã kéo nhau ra ngoài đợi, thấy hai người đi ra, Trình Viên Viên lập tức kéo tay bạn trai, cười nói: “Tao dẫn ảnh đi dạo loanh quanh một lát, đi đây.”
Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ cũng nắm tay nhau nói: “Tụi tao về trước đây.”
Chớp mắt chỉ còn lại Kiều Lâm Lâm và nam thần, Kiều Lâm Lâm như con ma men đứng còn không vững, tựa cả nửa thân trên vào người Cố Chi Thu, chớp mắt tò mò hỏi lại: “Sao lại trả tiền thay em, hửm?”
Cố Chi Thu mỉm cười, dắt cô nhàn tản đi về trường, ở sân trường an tĩnh và trống trải, anh nhỏ nhẹ giải thích: “Coi như bồi thường đi.”
“Bồi thường?” Kiều Lâm Lâm tỉnh táo hẳn, vốn đang lảo đảo đi đằng sau giẫm lên dấu giày của anh thì bỗng giật mình đứng thẳng lại, vội vã đi lên chặn trước mặt Cố Chi Thu, nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt sáng quắc: “Anh lùi lại đi. Rốt cuộc anh đã làm chuyện gì có lỗi với em?”
“Anh tham gia vào dự án mới của giáo sư Tần, ngày mai phải vào phòng thí nghiệm rồi, dự kiến thời gian làm dự án này sẽ rất lâu…” Cố Chi Thu vịn hai vai cô bằng hai tay, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Vậy có được tính là có lỗi với em không?”
Kiều Lâm Lâm: …
Chuyện quá đột ngột, Kiều Lâm Lâm thoáng chốc ngỡ ngàng, hoàn toàn không ngờ cuộc sống thần tiên hằng ngày được hẹn hò với nam thần lại kết thúc chóng vánh như vậy, cô hơi khó chấp nhận: “Bận nhiều lắm không?”
Không biết do biểu cảm của cô quá đáng thương hay vì trong lòng áy náy mà Cố Chi Thu vốn luôn giữ khoảng cách ở bên ngoài thì nay lại bất giác giơ tay lên, dùng ngón tay cái khẽ khàng vu0t ve khuôn mặt cô, thấp giọng nói: “Có lẽ sẽ bận hơn học kỳ trước, dự án này rất quan trọng, nhiệm vụ cũng khó khăn hơn.”
Kiều Lâm Lâm thấy trước mắt tối sầm, nhưng vẫn quật cường gắng gượng, hỏi: “Chính xác là kéo dài bao lâu?”
“Nếu suôn sẻ thì có lẽ là hai ba tháng.”
“Hai ba tháng thì tụi mình thi cuối kỳ luôn rồi.” Mặt Kiều Lâm Lâm hiện rõ vẻ không thể tin nổi, nếu từ nay tới cuối kỳ anh đều ở trong phòng thí nghiệm thì làm sao cô ngủ với nam thần đây.
Cố Chi Thu lại bồi thêm một cú: “Hoàn thành dự án trước kỳ nghỉ đông là nhanh lắm rồi.”
“Em không tin.” Kiều Lâm Lâm không thể kiềm nén bi thương nổi nữa mà òa khóc. Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao hồi chiều lúc ở trường Nghệ thuật về nam thần lại lừa cô hứa không được đi bar “quẩy” một mình rồi, ngày mai anh sẽ phải vào phòng thí nghiệm làm việc, chắc chắn không có thời gian đi “quẩy” với cô. Nhưng hiện giờ Kiều Lâm Lâm không quá để tâm việc đó vì cô đang đắm chìm trong nỗi bàng hoàng học kỳ này không có cơ hội ngủ với nam thần. Cô khóc rất to: “Em phải làm sao đây?”
Cố Chi Thu: …
Anh biết cô sẽ khó chấp nhận khi nghe tin này nhưng không ngờ được rằng phản ứng của cô lại khoa trương đến thế, cứ như anh tham gia dự án nghiên cứu khoa học nào đó mà một đi không trở lại vậy.
Cố Chi Thu dở khóc dở cười, nhìn cô gào thét đầy chân thành và cảm động, không thể bỏ mặc, đành ôm cô dỗ dành hồi lâu, cũng phải ký hàng loạt hiệp ước cắt đất đền tiền bất bình đẳng, chẳng hạn như chuyển chạy bộ buổi sáng thành buổi tối để chạy với cô như tuần vừa rồi, mỗi tuần ít nhất phải rút ra được một buổi để đi chơi với cô, bất kể bận mấy cũng phải chủ động chúc cô ngủ ngon, vân vân…
Đây là lần đầu tiên Cố Chi Thu cảm nhận được uy lực của bạn gái, học kỳ trước anh cũng nhận được cơ hội tham gia dự án nghiên cứu, cô đã cổ vũ anh, không hề để anh biết buồn phiền là gì. Vì vậy sau khi mất cả buổi để dỗ dành cô về ký túc xá, anh không dằn được mà thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng nhận ra yêu đương chẳng dễ dàng gì.
- -----oOo------