Nếu tính cả lần tham gia hoạt động ở trường Nghệ thuật thì đây đã là lần thứ tư Kiều Lâm Lâm vào khách sạn với nam thần. Cô tự cảm thấy về phương diện này, họ là tay lão làng nên không cần phải khách sáo, ngượng ngùng gì nữa, vừa vào phòng là cô đi thẳng vào vấn đề, lấy túi đồ dùng cá nhân vào phòng tắm.
Lúc vô phòng tắm, Kiều Lâm Lâm còn mặt dày mời mọc nam thần: “T4m chung không?”
Cố Chi Thu đứng im không nhúc nhích: “Không, cảm ơn.”
“Vậy thì thôi.” Kiều Lâm Lâm tiếc nuối đóng cửa phòng tắm lại.
Lần nào tới khách sạn, Kiều Lâm Lâm cũng thích ngâm mình trong bồn tắm. Ngâm mình quả thực là sự hưởng thụ tuyệt vời, nó càng trở nên quý giá khi nhà cô không có!
Tóm lại, đối với Kiều Lâm Lâm, ngâm mình trong bồn tắm là chuyện quan trọng thứ hai, chỉ xếp sau việc ngủ với nam thần, đó cũng là lý do vừa vào phòng là cô đã chạy ngay vào phòng tắm.
Sau đó, Kiều Lâm Lâm hưởng thụ trong phòng tắm hơn nửa tiếng.
Ở trong phòng tắm lâu như vậy tất nhiên không phải chỉ để ngâm mình. Cô gội đầu, sấy khô tóc, nhân lúc ngâm mình thì đắp mặt nạ, ngâm mình xong lại bôi kem dưỡng toàn thân, đến khi ra khỏi phòng tắm, cô tự cảm thấy mình là cô gái đẹp từ đầu xuống chân, đến cọng tóc cũng đẹp.
Kiều Lâm Lâm hăng hái đi ra, cứ tưởng nam thần sẽ háo hức đợi cô, nhưng trên thực tế là anh ngồi trên sofa tập trung đọc sách, nghe thấy tiếng cửa mở còn không thèm nâng mí mắt.
“Gì vậy trời, đi chơi mà còn mang theo sách?” Kiều Lâm Lâm rất bất mãn, thò đầu muốn nhìn xem rốt cuộc là quyển sách nào còn hấp dẫn hơn cả cô, nhưng toàn là tiếng Anh, lại về chủ đề mà cô không thích, bèn uể oải gục lên vai anh.
Cố Chi Thu để mặc cô tựa vào vai dù hơi nặng, anh vừa cất sách vừa giải thích: “Sách của khách sạn.” Không phải anh mang theo.
“Ờ.” Kiều Lâm Lâm gật đầu, thầm nghĩ khách sạn để toàn sách tiếng Anh chắc là làm màu cho sang chảnh thôi, hẳn là không ai nghĩ sẽ có người để mặc bạn gái và cái giường to đùng mà ngồi nghiêm nghị đọc sách.
Cô mắng thầm xong lập tức đổi đề tài, giục: “Mau tắm đi, muộn rồi.”
Cố Chi Thu nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi… Giờ này mà đã muộn rồi?
Tai Cố Chi Thu đỏ lựng nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên, đặt sách xuống, bình tĩnh đi vào phòng tắm, vì vậy Kiều Lâm Lâm không nhận ra sự thẹn thùng trong thoáng chốc của anh. Cô tự nhủ tuy nam thần không hiểu phong tình nhưng nể tình anh nghe lời, cô sẽ tha thứ cho anh.
Càng nghĩ càng thấy vui vẻ, Kiều Lâm Lâm ngân nga nhảy lên chiếc giường xa hoa, vừa lướt Weibo vừa chờ đợi bữa tiệc thị giác lúc nam thần mới tắm xong.
Cùng lúc đó, trong ký túc xá nữ đại học Trường Thanh, mấy nữ sinh cũng đang vừa lướt Weibo vừa bàn tán rôm rả, thấy Hứa Úy Nhiên về cũng mặc kệ, chỉ có cô bạn thân Châu Dục Lâm là vẫy tay chào cô ấy: “Úy Nhiên, sao về trễ thế?”
Hứa Úy Nhiên đặt túi xách xuống, cười như không có gì: “Anh họ tớ dẫn tớ đi ăn hơi xa nên mới về muộn.”
Châu Dục Lâm hâm mộ: “Anh Lam tốt với cậu ghê, cứ cách ba ngày năm bữa là lại dẫn cậu đi ăn, còn thường xuyên tặng quà cho cậu nữa. Chả bù cho ông anh ruột của tớ, chẳng nhớ gì tới tớ hết.”
Có ông anh như vậy thà không có còn hơn. Châu Dục Lâm càng nói càng tủi thân.
“Anh Châu cũng thương cậu mà.” Hứa Úy Nhiên nhẹ nhàng an ủi bạn thân, đồng thời khi nghe bạn thân nói, đôi mày nhíu chặt của cô cũng giãn ra.
Kiếp trước, quan hệ giữa Hứa Úy Nhiên với mấy anh em họ phía ngoại khá lạnh nhạt, kể cả ông bà ngoại cũng không quá thân cận vì nhà ngoại ở quê, còn cô thì đi theo bố mẹ lên thành phố, không tiếp xúc nhiều, chỉ có lễ tết mới tụ họp, xa lạ cũng là bình thường.
Kiếp này, cô được bà ngoại yêu thương nên bà ngoại bảo bố mẹ cô cho cô về quê mỗi dịp nghỉ hè và nghỉ đông, không cần lo ảnh hưởng tới học tập vì bà sẽ dạy cho cô.
Sau đó, năm nào Hứa Úy Nhiên cũng về quê ngoại chơi mấy tháng, các cậu thấy thế cũng cho con cái về quê, vì vậy mấy anh chị em ở với nhau cả kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, cũng coi như lớn lên bên nhau, do đó tình cảm tốt hơn kiếp trước rất nhiều.
Vì vậy, sống lại một đời không phải là vô nghĩa, có rất nhiều chuyện phát triển theo hướng tốt hơn.
Có điều vì cô hèn nhát, khi được làm lại lần nữa thì cũng chỉ có thể gặp gỡ thoáng qua với anh, tình yêu không bao giờ thiên vị cho người luôn sợ sệt.
Nghĩ vậy, sắc mặt Hứa Úy Nhiên lại ảm đạm.
Châu Dục Lâm không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của bạn mình, nói: “À, tụi tớ đang xem Weibo bạn gái của anh Cố, muốn xem không? Nghe nói chị Kiều đi làm người mẫu, lên nhiều tạp chí lắm, không ngờ chị ấy cũng hot trên Weibo nữa.”
Nãy giờ mọi người thảo luận về Weibo của Kiều Lâm lâm, lúc này một người bạn cùng phòng nói: “Trước kia có người nói chị Kiều không xứng với Cố thần, nhưng tớ lại thấy họ là đôi trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi đấy chứ. Các cậu nghĩ đi, với năng lực của Cố thần, rất có khả năng sau này sẽ trở thành nhà khoa học hoặc giảng viên ngành Sinh học, còn chị Kiều thì xinh đẹp tuyệt vời, tốt nghiệp xong có khi đi làm diễn viên, chỉ việc xây dựng hình tượng hoa khôi của trường đại học hàng đầu thôi cũng đủ nổi tiếng rồi. Couple nhà khoa học trẻ tuổi điển trai với nữ diễn viên xinh đẹp, nghe thôi đã phấn khích.”
Châu Dục Lâm cười to: “Bút nè, viết đi!”
Cô bạn khác ở cùng phòng cũng xen vào: “Mấy tấm mà Kiều Lâm Lâm đăng Weibo chắc là đang ăn sinh nhật với đại thần nhỉ? Dạo trước ai cũng nói đại thần sắp tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà hàng, thời gian, địa điểm đều có, đồn như thật làm tớ kích động muốn chết. Ai dè chỉ là tin đồn, không biết ai đầu sỏ nữa, rảnh dễ sợ.”
Nghe vậy, Hứa Úy Nhiên khựng lại, trông hơi ngượng ngập.
Hứa Úy Nhiên không có hứng thú với chủ đề về Kiều Lâm Lâm. Ban đầu, sau khi biết quan hệ của hai người họ, tuy cô rất kinh hãi hay thậm chí bị đả kích nhưng cô vẫn chúc phúc cho họ, bởi vì cô cho rằng ông trời đã cho cô cơ hội thứ hai nhưng kết quả vẫn vậy chứng tỏ anh và cô có duyên mà không có nợ, cô nên từ bỏ sự cố chấp trong quá khứ, bắt đầu cuộc đời mới.
Còn về chàng trai mà cô yêu ở cả hai kiếp, tất nhiên không thể nói không quan tâm là mặc kệ ngay được, nhưng Hứa Úy Nhiên cũng có thể an ủi mình rằng ngoài cô ra thì còn có rất nhiều cô gái yêu thầm anh nhưng không thành. Kiếp này cô đổi chuyên ngành, trừ vài người bạn thân nhất thì bạn bè cũng đã khác với kiếp trước, hiện nay cô đã quen với rất nhiều bạn mới, nhưng có một điều không thay đổi là các cô gái xung quanh đều dõi theo mọi động tĩnh của anh hệt như đu thần tượng. Nếu tất cả mọi người đều cuồng nhiệt, cô cũng có thể giống các cô ấy, đằng nào kiếp trước cũng chỉ vậy thôi.
Nhưng sau vài lần bắt gặp hai người họ hẹn hò, nhất là vào cái ngày nghe Kiều Lâm Lâm đòi chia tay ở căn-tin, ấn tượng của Hứa Úy Nhiên dành cho Kiều Lâm Lâm đã thay đổi, dẫu rằng Kiều Lâm Lâm đòi chia tay cũng chỉ là giả vờ giả vịt nhằm thu hút sự chú ý của anh chứ không phải muốn chia tay thật, nếu không thì đã không bị vài câu dỗ dành của anh mà làm hòa. Nhưng Hứa Úy Nhiên không thể không thấy khó chịu, người có thể tùy tiện nói chia tay thì liệu có thật lòng với anh?
Nhưng sau khi quan sát, Hứa Úy Nhiên nhận ra anh thực sự rất thích cô ta, cứ nhìn vào sự khác biệt của anh ở kiếp này với kiếp trước là biết. Trong trí nhớ của cô, anh như ở trên cao, nhìn thì hòa nhã nhưng thực chất lại rất xa cách, tựa như anh là tiên giáng trần, còn họ chỉ là chúng sinh bình thường, sự chênh lệch này không chỉ khiến họ tự ti mặc cảm mà còn làm họ không dám đi quá giới hạn. Còn ở kiếp này, tuy anh vẫn không quá thân thiết với người lạ nhưng cũng không còn khiến người khác không dám lại gần, giống như anh đã bước xuống thần đàn, có hỉ nộ ái ố như người bình thường. Đặc biệt là những khi ở cạnh Kiều Lâm Lâm, anh dịu dàng quá đỗi, cứ mãi vô thức nhìn cô ấy, vô thức mỉm cười, khiến Hứa Úy Nhiên không tài nào thích ứng nổi.
Hứa Úy Nhiên tương đối tinh tế nên cô rất rõ cách anh nhìn Kiều Lâm Lâm có ý nghĩa gì. Thậm chí cô còn tin rằng chỉ cần ai gặp anh ở kiếp trước thì chắc chắn sẽ không chút nghi ngờ về tấm lòng anh dành cho Kiều Lâm Lâm. Nhất là khi ở kiếp trước anh không hề “lêu lổng” như bây giờ. Lúc đó, việc tình cờ gặp anh trong sân trường là rất khó vì anh không ở trường nhiều mà thường xuyên đại diện cho trường tham gia đủ mọi cuộc thi, có đôi khi còn đi ra nước ngoài nửa tháng, thỉnh thoảng thầy Tần đi công tác cũng dẫn anh theo. Thông thường, chừng nào anh về trường hoặc tin tức từ ban tổ chức các cuộc thi truyền về, họ mới biết anh lại đi giành vinh quang cho trường.
Thời gian ở trường, anh cũng đi sớm về trễ, sau giờ học là ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Tuy anh chỉ mới là sinh viên chưa tốt nghiệp đại học nhưng vô phòng thí nghiệm không phải để làm chân chạy vặt. Năng lực của anh đã được công nhận, từ năm hai đã là thành viên chính thức trong các hạng mục thí nghiệm, thường xuyên tăng ca suốt đêm cùng các anh chị khóa trên, công việc rất vất vả.
Khi đó có người còn lén đùa, nói rất có khả năng anh vùi đầu học hành là để khỏi phải về nhà thừa kế sản nghiệp.
Hứa Úy Nhiên cũng nghĩ vậy. Gia cảnh của anh rất tốt, hoàn toàn không cần thiết phải nỗ lực nhường ấy, nhưng anh lại làm được như thế, chứng tỏ anh thật lòng yêu thích khoa học, cam tâm tình nguyện mất ăn mất ngủ vì khoa học.
Cũng chính vì sở thích thuần túy ấy mà sau này anh mới có thể đạt được thành tựu lớn.
Nhưng hiện giờ anh đã khác. Tuy vẫn tham gia vào các hạng mục lớn của phòng thí nghiệm nhưng lại từ chối tất cả các cuộc thi và hoạt động của trường, cũng không còn nhiệt tình đi công tác với thầy Tần nữa chứ đừng nói đến việc ngày nào cũng chui vô phòng thí nghiệm. Anh của bây giờ là cứ đến cuối tuần hoặc ngày nghỉ thì sẽ lập tức chạy đến ký túc xá nữ để đón bạn gái đi hẹn hò.
Hứa Úy Nhiên không cố ý theo dõi anh vì ăn cơm chó nhiều quá sẽ bị nghẹn chết, nhưng ai bảo cô quen biết rộng, thậm chí còn quen thân với những người ở khoa khác, mà con gái đã nhiều chuyện thì còn hơn thám tử Holmes, chỉ cần anh xuất hiện dưới ký túc xá nữ là bạn bè cô lại nhanh chóng đăng ảnh lên Wechat.
Nhìn sự thay đổi chóng mặt của anh ở kiếp này, Hứa Úy Nhiên rất nghi ngờ liệu có phải anh cũng sống lại hay không. À không, tình hình của anh thì có lẽ chỉ có người khác xuyên không nhập vào anh thì mới như vậy được, chứ sống lại hẳn cũng không thể khiến tính tình thay đổi lớn như vậy được, ngay cả “tình yêu đích thực” của mình mà cũng suýt bỏ bê.
Tất nhiên Hứa Úy Nhiên cũng chỉ tự tưởng tượng mấy tình tiết xuyên không cho vui mà thôi. Anh thay đổi không phải là không có lý do mà là vì Kiều Lâm Lâm. Anh không còn là thần tiên không dính khói lửa nhân gian có lẽ là vì ngũ vị của tình yêu đã khiến anh hạ trần, không còn mất ăn mất ngủ nghiên cứu khoa học nữa mà dành nhiều thời gian để bầu bạn cùng Kiều Lâm Lâm.
Sự xuất hiện của Kiều Lâm Lâm đã thay đổi tất cả.
Có lẽ người khác không biết vốn dĩ anh yêu thích khoa học cuồng nhiệt đến mức nào nhưng cô thì biết, vì vậy Kiều Lâm Lâm đã làm được việc mà cô từng nghĩ không ai làm được. Theo lý thuyết, đáng lẽ cho dù Hứa Úy Nhiên không thích Kiều Lâm Lâm thì cũng nên hâm mộ hay thậm chí bội phục cô ấy, nhưng càng nhận ra tấm lòng của anh, cô càng cảm thấy Kiều Lâm Lâm không xứng với anh. Anh quá tốt, tại sao lại không tìm một cô gái thật lòng yêu thương anh, trân trọng anh mà lại thích kẻ treo chữ chia tay lên miệng?
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không mà ban đầu Hứa Úy Nhiên chỉ cảm thấy Kiều Lâm Lâm không đáng để Cố Chi Thu phải làm vậy, nhưng sau đó thì càng ngày càng cảm thấy hai người họ rất chênh lệch, rất khó có kết quả tốt đẹp, đặc biệt học kỳ này cô càng cho rằng họ sắp chia tay vì Kiều Lâm Lâm đi làm thêm.
Học kỳ này công việc làm thêm của Kiều Lâm Lâm phát triển vượt bậc, cách dăm bữa nửa tháng là lại lên tạp chí, ngoài ra còn làm người mẫu cho cửa hàng online, thỉnh thoảng còn livestream bán hàng, nghe nói chỉ cần ra giá cao là cô ta nhận hết. Mặt khác cô ta còn cố gắng trở thành hotgirl mạng, lúc nào cũng nhận quảng cáo, chẳng những kiếm được nhiều tiền mà còn học được cách phân thân. Cố Chi Thu đã tạm gác công việc, tranh thủ cuối tuần đi chơi với cô ta, vậy mà cô ta không hề nhượng bộ, lần nào cũng để anh chạy theo thời gian biểu của cô ta.
Hứa Úy Nhiên không biết nhà Kiều Lâm Lâm phải trả tiền vay mua nhà nên từ góc nhìn của cô, Kiều Lâm Lâm đã bị cám dỗ, nghĩ mình có thể nổi tiếng, có thể làm diễn viên. Tóm lại, nhìn là biết Kiều Lâm Lâm vừa lông bông vừa yếu đuối, ở nhà được chiều chuộng, không biết quan tâm bạn trai, điên cuồng làm việc như con quay, chỉ biết kiếm tiền.
Thử nghĩ một chút, một cô gái trẻ hai mươi tuổi, gia cảnh bình thường, đột nhiên có được cơ duyên mà nhiều người ao ước thì làm sao mà không bị thế giới phồn hoa cám dỗ, dần phớt lờ người bên cạnh mình?
Kiếp trước chính cô cũng vì bỏ lỡ nên mới hối hận khôn cùng.
Hứa Úy Nhiên nghĩ có lẽ họ sẽ chia tay nhanh thôi. Cô tự thấy mình tương đối hiểu anh, anh là người rất chung thủy và cố chấp, tựa như anh toàn tâm toàn ý nghiên cứu khoa học vậy. Ban đầu khi bị đả động bởi sự nhiệt tình của Kiều Lâm Lâm, hẳn là anh đã nghĩ tới chuyện thiên trường địa cửu, vì vậy trong mắt anh, những khuyết điểm của Kiều Lâm Lâm như yếu đuối, làm mình làm mẩy đều là những khuyết điểm nho nhỏ không đáng kể, anh chẳng những không khó chịu mà còn bằng lòng dung túng cho cô ta.
Nhưng anh cũng là người có nguyên tắc, dung túng những khuyết điểm không đáng kể của cô ta không có nghĩa là anh vẫn sẽ bao dung vô điều kiện khi cô ta trở nên ham hư vinh, đứng núi này trông núi nọ.
Từ trong xương cốt, Cố Chi Thu rất kiêu ngạo. Khi thấy người yêu đã hoàn toàn thay đổi, không còn là người mà anh biết nữa, chắc chắn anh sẽ khinh thường cô ta, không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta, mà lúc đó hẳn là Kiều Lâm Lâm cũng đã mụ mị trước cám dỗ, không thèm níu kéo Cố Chi Thu nữa. Nhưng kể cả cô ta có níu kéo thì một khi anh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.
Do đó, kết cục của họ đã được sắp đặt trước.
Chuyện đời quanh co khúc khuỷu, Hứa Úy Nhiên không dám tiếp tục chú ý tới Kiều Lâm Lâm nữa bởi vì trái tim như muốn nhảy ra khỏi l0ng nguc nói cho cô biết một khi anh độc thân trở lại, cô tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn anh đi lướt qua cô nữa. Vì vậy, bây giờ cô chỉ cần chờ đợi hay thậm chí là mong mỏi họ nhanh chóng chia tay mà thôi.
Kể từ khi trong đầu nảy ra suy nghĩ ác ý đó, Hứa Úy Nhiên vô cùng hổ thẹn nhưng cô không thể khống chế con tim của mình, chỉ đành hạn chế chú ý tới chuyện của Kiều Lâm Lâm, như vậy ít nhất trông cô sẽ không giống kẻ xoa tay trù ẻo người khác, chỉ chờ có cơ hội là nhào ra hôi của. Hơn nữa cô cũng sợ rằng mình mà chú ý quá nhiều thì sẽ có lúc mất lý trí làm ra chuyện đáng hổ thẹn.
Đằng nào họ cũng chia tay, cô chú ý hay không thì cũng như nhau cả thôi. Hứa Úy Nhiên tự nhủ như vậy, vì vậy ban nãy khi Châu Dục Lâm rủ cô tham gia thảo luận chuyện của đàn chị Kiều, cô đã nhã nhặn từ chối, nhưng sức mạnh nhiều chuyện của các cô bạn cùng phòng quá lớn, không thèm để ý cô từ chối hay không mà tiếp tục bàn tán rôm rả. Khi nghe họ nói chuyện, tâm trạng của Hứa Úy Nhiên lại trở nên phức tạp.
Tuy tin đồn không phải do cô tung ra nhưng lại có liên quan với cô, vì chuyện ấy là do anh họ cô làm. Anh ấy không cố ý phát tán tin đồn vô căn cứ mà là thực sự có kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Cố Chi Thu.
Anh họ âm thầm làm những chuyện đó là vì cô. Trong tất cả các anh chị em, chỉ có hai người họ là ở thành phố B, vì “dựa vào nhau mà sống”, như Châu Dục Lâm nói, cứ cách vài ba ngày là anh họ lại tới trường thăm cô, thường xuyên đến mức chú gác cổng cũng biết với anh ấy, lần nào anh ấy tới cũng không cần ghi tên.
Cuối học kỳ trước cũng là anh họ tới trường đón cô về nhà, trùng hợp nhìn thấy Cố Chi Thu giữ cửa xe để bố con Kiều Lâm Lâm lên xe. Lúc đó cô ngồi bên ghế phụ lái, có lẽ hình ảnh Cố Chi Thu và ông Kiều cười nói thân mật khiến cô quá khiếp đảm nên quên che giấu ánh mắt và bị anh họ phát hiện. Sau đó anh họ bóng gió thăm dò rất lâu, tuy cô không nói gì nhưng năm học mới anh ấy càng thường xuyên tới trường thăm cô, còn chủ động mời bạn bè cô ăn cơm nữa. Có lẽ đã biết được tin tức gì đó từ bạn bè cô, anh họ đã giấu cô mà lên kế hoạch cho bữa tiệc sinh nhật.
Kiếp này họ lớn lên cùng nhau, yêu thương nhau như anh em ruột, anh họ làm vậy cũng chỉ vì muốn tạo cơ hội cho cô. Mặc kệ người cô thầm thương có bạn gái hay không, đến cả cơ hội tiếp xúc, làm quen với anh còn chẳng có thì đừng mơ tới chuyện mai sau. Vì vậy anh họ đã rất tỉ mỉ chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật và lan truyền tin đồn ra toàn trường vì càng nhiều người biết thì càng giảm thiểu khả năng cô bị nghi ngờ. Mặt khác, anh ấy cũng nhờ phía nhà hàng chuẩn bị vài trò chơi nho nhỏ, đương nhiên là có sắp xếp để cô tiếp cận được với Cố Chi Thu, tốt nhất là trở nên thân thiết.
Cho dù biết chuyện này hơi muộn nhưng Hứa Úy Nhiên vẫn rất cảm động với tấm lòng của anh họ, có điều ý tốt biến thành chuyện xấu, việc làm của anh họ khiến hiện tại cô rất lúng túng vì chuyện này bị chính “nhân vật chính” bác bỏ. Tuy không có ai biết nhưng việc Cố Chi Thu chỉ ngầm hủy đơn hàng với nhà hàng chứ không nói ra bên ngoài còn khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.
Nghĩ đến chuyện mà anh họ nói với mình, Hứa Úy Nhiên vừa bối rối vừa chột dạ, hôm nay bạn cùng phòng lại đề cập đến càng khiến cô xấu hổ.
Mọi người không quá để ý tới cô, vẫn rôm rả bàn tán: “Không ngờ anh Cố lại có lòng thế, ngày quan trọng như sinh nhật mà lại chỉ ở bên bạn gái, chắc chị Kiều hạnh phúc lắm.”
“Cậu nói hạnh phúc hay hạnh fu.ck?”
Không biết bắt đầu từ ai mà phòng ký túc xá trở nên đen tối.
“Thế giới hai người gì cơ?” Hứa Úy Nhiên không biết gì cả, cô không dám quá chú ý tới Kiều Lâm Lâm vì sợ mình sẽ không đè nén được suy nghĩ xấu xa. Với tình hình hôm nay, cô càng không chủ động xem Weibo của Kiều Lâm Lâm, vì vậy mới không hiểu các bạn cùng phòng đang nói gì.
“Cậu không biết hả?” Các bạn cùng phòng đồng loạt nhìn cô, thấy cô ngơ ngác thì rất nhiệt tình chia sẻ, “Nghe đồn hôm nay Cố thần không mời ai tham gia tiệc sinh nhật cả, bạn cùng phòng của anh ấy lẫn bạn cùng phòng của chị Kiều đều ở trường cả ngày, có người còn thấy mấy anh chị ấy ăn tối ở căn-tin nữa. Chị Kiều thì không thấy bóng dáng đâu kể từ sau giờ học, giờ chị ấy bận rộn lắm nên không biết là đi hẹn hò hay đi làm, vì vậy mới có người nói Cố thần không tổ chức tiệc sinh nhật ở trường mà về nhà ăn mừng với gia đình.”
“Tớ thấy suy đoán này khá hợp lý, năm nay Cố thần vừa tròn hai mươi đúng không? Ở thời cổ đại thì là lễ trưởng thành đó, những gia đình giàu có muốn làm lớn cũng là bình thường.”
“Nhưng ai ngờ chị Kiều lại đăng Weibo phát cơm chó, đăng ảnh chụp chung của chị ấy với anh Cố, tuy ảnh khá mờ, cư dân mạng không nhận ra nhưng trường mình ai mà không biết đó là Cố đại thần lừng danh? Đọc bình luận thì thấy có người nhận ra đó là nhà hàng ở tòa nhà cao tầng rất đắt đỏ, họ lại ngồi ở bàn ăn tình nhân. Nói cách khác, vào ngày quan trọng, anh Cố bỏ mặc tất cả kể cả người nhà để đưa bạn gái đi ăn bữa tối dưới ánh nến.”
“Thật à?” Hứa Úy Nhiên thấy rất khó tin, trong lòng cô đã nhận định tình cảm của họ đã bị rạn nứt, nhưng nghe mọi người nói thì có vẻ như họ vẫn rất mặn nồng, thậm chí còn thắm thiết hơn xưa?
“Thật chứ.” Châu Dục Lâm gật đầu, xác nhận: “Tụi tớ cũng không ngờ anh Cố lại lãng mạn thế.”
“Còn có cái lãng mạn hơn nè.” Cô bạn học “lái xe” ban nãy nhướn mày, “Tớ đoán tối nay họ không về trường đâu.”
Châu Dục Lâm muốn nói đó là hiển nhiên, hôm nay là ngày đặc biệt, họ cũng trưởng thành rồi, xảy ra chuyện gì đó là chuyện đương nhiên thôi. Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe bạn thân phủ nhận: “Không đời nào!”
Hứa Úy Nhiên tỏ ra bài xích, cô bạn lái xe lập tức hưng phấn nói: “Cá không?”
- -----oOo------