Bất kể nam thần thực sự muốn đón sinh nhật với riêng cô hay chỉ là lời nói dỗ dành mà thôi thì Kiều Lâm Lâm vẫn tin là thật, còn rất lanh trí tiền trảm hậu tấu. Sinh nhật anh trùng hợp rơi vào thứ sau, họ học cả ngày nhưng sau giờ học thì có thể ăn chơi xả láng vì hôm sau là cuối tuần. Do đó Kiều Lâm Lâm đã “chơi lớn” đặt bàn đôi ở nhà hàng đang rất nổi tiếng.
Lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm biết đến nhà hàng này là khi nhìn thấy tổng biên tập Marilyn của Xu hướng quyến rũ đăng ảnh trên Wechat. Vầng, cô rất hòa đồng, sau khi ký hợp đồng người mẫu độc quyền là đã nhanh chóng kết bạn Wechat với tổng biên tập, tất nhiên cũng không thể bỏ qua các biên tập viên và đồng nghiệp khác, cô kết bạn với tất cả người quen trong tòa soạn rồi lại kết bạn với các người mẫu được đồng nghiệp giới thiệu bất kể có quen hay không, đằng nào đã gặp nhau thì cũng thành bạn bè thôi. Có thể nói một nửa bạn bè trên Wechat của cô toàn làm trong giới thời trang.
Nhà hàng này nằm ở tầng bốn mươi mấy, xung quanh được lắp bằng kính, tầm nhìn vô cùng rộng rãi. Xem ảnh của tổng biên tập, Kiều Lâm Lâm cực kỳ khát khao vừa ăn cơm vừa ngắm thành phố về đêm ở đây, nhưng cô biết tổng biên tập giàu nên không hỏi han gì thêm, đằng nào cũng là số tiền mà cô trả không nổi.
Sau đó thấy một người mẫu có mã giảm giá ở đây nên Kiều Lâm Lâm mới hỏi thăm, biết một bữa ăn ở đây có giá trung bình năm trăm tệ trên một người nên hoàn toàn hết hy vọng.
Cho đến khi tin đồn bữa tiệc sinh nhật hoành tráng của nam thần lan truyền khắp nơi, Kiều Lâm Lâm đột nhiên nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Hiện tại hầu như cả trường đều biết sinh nhật của nam thần, cho dù nam thần nói muốn trải qua thế giới hai người với cô thì cũng không biết có bao nhiêu cặp mắt dòm ngó họ, vậy thì sao trải qua thế giới hai người được chứ?
Do đó phải chạy trốn khỏi trường học, cách càng xa càng tốt, như vậy mới bảo đảm thế giới hai người của họ không bị kỳ đà cản mũi.
Sau đó Kiều Lâm Lâm nghĩ đến nhà hàng này. Nhà hàng này không những đắt đỏ mà muốn đặt bàn thì phải đặt cọc năm trăm tệ, lại còn xa trường Trường Thanh. Với ba điểm này, xác xuất họ gặp bạn học hẳn là rất nhỏ.
Quan trọng nhất là vào sinh nhật của nam thần, họ vừa ăn tối dưới ánh nến vừa ngắm cảnh thành phố lên đèn, nghĩ thôi cũng thấy lãng mạn. Chị người mẫu còn nói tối thứ sáu hằng tuần sẽ có màn trình diễn violon. Nhà hàng này quả thật là nơi hẹn hò tuyệt vời.
Tuy chỉ một bữa tối đã tiêu tốn tận bốn chữ số khiến Kiều Lâm Lâm xót tiền vô cùng nhưng cô vẫn tự an ủi bản thân rằng vào sinh nhật của cô tuy không đi ăn ở nhà hàng cao cấp mà chỉ tổ chức ở quán ăn gần trường với bạn bè nhưng tính ra tổng hóa đơn cũng chẳng ít hơn hai người ăn ở nhà hàng là bao. Cô mời nam thần ăn bữa tiệc sinh nhật là nên làm, dù sao mỗi năm cũng chỉ có một lần thôi, tuy cô đang là con nợ mấy triệu nhưng từ khi khai giảng đến nay cũng đã kiếm hơn mười nghìn, với mức thu nhập của cô thì một năm ăn ở nhà hàng cao cấp một lần là đã cực kỳ tiết kiệm rồi.
An ủi mình xong, Kiều Lâm Lâm tiền trảm hậu tấu, gọi điện đặt bàn xong mới thông báo cho nhân vật chính.
Tất nhiên cô không nói mình dùng trăm phương ngàn kế tổ chức bữa ăn dưới nến lãng mạn chỉ để “làm nóng” mà lúc thông báo cho nam thần, cô nói rất đứng đắn: “Giờ cả trường ai cũng biết sinh nhật anh, chắc chắn người ta sẽ để bụng, anh đâu muốn hôm sinh nhật sẽ bị toàn trường vây quanh đúng không? Vậy nên chúng mình đi ăn ở nhà hàng đi!”
Cố Chi Thu nhẹ nhàng bày tỏ: “Anh không sao đâu, ăn ở trường cũng được.”
Kiều Lâm Lâm: …
Hôm nay nam thần chẳng chịu phối hợp gì cả. Cô xị mặt, gằn giọng: “Anh đã nói sinh nhật sẽ ở riêng với em, nên em nói sao thì nghe vậy đi!”
Có lẽ nam thần bị hoảng sợ trước ánh mắt hung tợn của cô, lập tức đổi ý: “Ừ, nghe theo em hết.”
Vì vậy, Kiều Lâm Lâm thuận lợi dắt nam thần bỏ trốn sau giờ học chiều thứ sáu.
Người đầu tiên ngỡ ngàng trước hành động hớt tay trên của Kiều Lâm Lâm chính là nhóm bạn của cô.
Hồi sinh nhật năm ngoái của Cố Chi Thu, anh và Kiều Lâm Lâm đã chính thức hẹn hò. Là bạn thân kiêm bạn cùng phòng của bạn gái của Cố thần, ba người cũng được vinh hạnh ăn mừng sinh nhật với đại thần. Hai phòng ký túc xá thêm mấy người bạn khá thân cùng nhau đi ăn uống, ca hát rất vui vẻ.
Có tiền lệ đó, họ đều nghĩ sinh nhật năm nay của Cố thần cũng sẽ như vậy. Do đó, khi nghe tin đồn về tiệc sinh nhật của Cố thần, họ hoàn toàn không lo lắng gì cả, thậm chí còn nhàn nhã hóng hớt, đằng nào bất kể Cố thần có tổ chức tiệc tùng linh đình hay không thì họ đều sẽ được mời.
Nào ngờ trong khi họ ôm lòng mong chờ nghênh đón sinh nhật của đại thần thì con bạn thân của họ đã bắt cóc đại thần đi mất, thật đáng hận.
Trong cơn thất vọng, ba người thay phiên nhau lên án Kiều Lâm Lâm hẹp hòi, nhỏ nhen, mưu mô, đáng tiếc Kiều Lâm Lâm không lấy đó làm nhục nhã mà còn thấy tự hào, phản ứng của nhóm bạn càng làm cô thấy quyết định của mình thật sáng suốt.
Sinh nhật của nam thần phải được sắp xếp như vậy chứ, ngăn chặn bất cứ kỳ đà nào, bạn thân cũng không được.
Vì vậy tối hôm đó, Kiều Lâm Lâm được ngồi ở nhà hàng trên cao với nam thần như ý nguyện.
Họ tương đối may mắn, vừa đến nhà hàng thì phục vụ lập tức dẫn họ đến bàn gần cửa sổ. Cố Chi Thu còn chu đáo nhường vị trí ở gần cửa sổ cho cô, nói anh có thể ngồi đối diện để chụp ảnh cho cô, hơn nữa vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô hòa với ráng chiều bên ngoài, anh cho rằng đó mới là tầm nhìn đẹp nhất.
Kiều Lâm Lâm nghe vậy rất vui, lập tức tạo dáng, nam thần cầm điện thoại kiên nhẫn chụp ảnh cho cô. Hoạt động này kéo dài từ hoàng hôn cho đến khi thành phố lên đèn rực rỡ mới kết thúc.
Thật ra họ tới khá muộn, khoảng năm giờ là kết thúc giờ học, họ mới xuất phát, lại trúng giờ cao điểm nên sáu giờ rưỡi mới tới nhà hàng. Lúc đó chân trời còn ráng chiều, từ trên cao ngắm nhìn khung cảnh ngoài trời hệt đẹp bức tranh tuyệt diệu, nhưng khi mặt trời khuất bóng thì trời tối rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng toàn thế giới đã chìm trong ánh đèn rực rỡ, mỗi ngọn nến trên bàn của họ cũng trở nên lãng mạn hơn.
Trên bàn có nến và hoa tươi, trong phòng ăn du dương tiếng nhạc khiến không khí càng thêm lãng mạn.
Hai người đã ngồi nửa tiếng mà phục vụ vẫn chưa lên món. Nhưng nhà hàng vô cùng chu đáo, trong khi chờ món chính thì họ đã phục vụ rượu và bánh mì. Kiều Lâm Lâm thấy bánh mì tương đối bình thường, còn rượu vang thì rất ngon, vị thanh, thơm và ngọt. Thỉnh thoảng Kiều Lâm Lâm nhấp ngụm rượu rồi lại lôi kéo nam thần chọn ảnh với cô, không hề khó chịu khi nhà hàng lên món chậm.
Kiều Lâm Lâm chọn ảnh để đăng Weibo và Wechat. Wechat thì đăng ảnh nào cũng được nhưng Weibo thì cần chọn lựa kỹ càng, nói gì thì cô cũng được coi là hotgirl mạng, sử dụng tài khoản này để quảng cáo nên phải chăm chút thật kỹ.
Phải chọn đủ chín tấm thì đăng bài mới đẹp. Kiều Lâm Lâm nhanh chóng chọn xong tám tấm nhưng đến tấm cuối cùng thì rất khó xử. Hôm nay là sinh nhật của nam thần, họ lại vừa chụp chung rất nhiều tấm, tấm nào tấm nấy nam thần đều đẹp trai xuất sắc khiến Kiều Lâm Lâm rất muốn đăng hết ảnh nam thần nhà cô lên mạng.
Trong lúc cô đang phân vân có nên đăng ảnh nam thần hay không, Cố Chi Thu tưởng cô sợ anh không thích nên rất ân cần bảo cô cứ thoải mái đăng ảnh, anh không có ý kiến gì.
“Không được.” Kiều Lâm Lâm nghiêm túc nói, “Anh là nhà khoa học tương lai, nên kín tiếng thì hơn.”
Thật ra điều mà Kiều Lâm Lâm thực sự lo lắng là nếu bây giờ cô rêu rao rồi sau này chia tay thì sẽ phiền phức lắm. Cô không phải nữ chính, sẽ không có đãi ngộ gặp được người tốt hơn nam thần đâu.
Nói thật, trong nguyên tác miêu tả nam chính lợi hại hơn nam thần, gia thế hiển hách, kiêu ngạo không xem ai ra gì, nhưng vừa gặp nữ chính là lập tức hóa thành cún liên tục vẫy đuôi, si tình chờ đợi khiến bao nhiêu con tim độc giả thổn thức. Nhưng trong truyện cũng thường nhấn mạnh tuy đường nét gương mặt nam chính không đẹp bằng nam thần, cũng không có thần thái dịu dàng như ngọc như nam thần nhưng anh ta rất rắn rỏi nam tính, tính cách lạnh lùng quyết đoán. Từ đó có thể thấy nam thần đẹp trai hơn nam chính!
Vì vậy, trong con mắt dại trai của Kiều Lâm Lâm, người yêu mới của nữ chính thua xa nam thần.
Nữ chính mà còn như thế, Kiều Lâm Lâm không biết sau khi cô chia tay nam thần, bạn trai mới của cô sẽ thua anh mấy cấp bậc. Nếu bây giờ khoe khoang trên mạng, sau này chia tay, người khác sẽ so sánh người yêu mới với người yêu cũ, sau đó sẽ hả hê cười cợt.
Vì lý do đó mà cô mới do dự.
Cố Chi Thu không biết suy nghĩ tàn nhẫn của cô, chỉ lẳng lặng nhìn cô rối rắm.
Mấy phút sau, cuối cùng Kiều Lâm Lâm cũng nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường. Cô mượn ánh đèn mờ mờ và ánh nến chập chờn, đứng dậy tới bên Cố Chi Thu, gục đầu lên vai anh rồi chụp hình ảnh phản chiếu của họ qua ô cửa kính. Trong ảnh có thể nhìn thấy loáng thoáng hình bóng của họ nhưng không nhìn rõ ngũ quan, vừa có thể thỏa mãn tâm nguyện khoe khoang vừa không làm bại lộ thân phận của nam thần, Kiều Lâm Lâm tự thấy mình quá đỉnh.
Đột nhiên get được phương pháp khoe khoang tình cảm mới, chụp ảnh xong, Kiều Lâm Lâm về lại chỗ ngồi rồi lại hào hứng nắm tay Cố Chi Thu để chụp tấm ảnh tình nhân kinh điển. Đăng ảnh lên Weibo xong, hầu như ngay lập tức có người nhấn “Thích” ảnh, cho thấy họ cũng rất kích động.
Kiều Lâm Lâm hài lòng cất điện thoại, bắt đầu tập trung ăn cơm.
Nhà hàng canh giờ lên món rất đúng lúc. Món chính vừa lên cũng là khi màn trình diễn violon bắt đầu, tiếng đàn du dương vô cùng phù hợp với phong cách bài trí của nhà hàng.
Tuy Kiều Lâm Lâm không hiểu âm nhạc cổ điển lắm nhưng cũng rất thích không khí lúc này. Cô như bị ảnh hưởng, động tác cũng từ tốn hơn, cảm giác mình sang trọng quý phái hơn bao giờ hết.
Nhà hàng không bố trí sân khấu như những nhà hàng có trình diễn âm nhạc khác mà người trình diễn sẽ đi vòng quanh nhà hàng. Khi người trình diễn đi ngang qua bàn ăn nào đó, thực khách sẽ lịch sự dừng lại để nghe nhạc. Lúc người trình diễn đi tới bàn của họ, tiếng nhạc du dương bỗng biến thành khúc hát mừng sinh nhật quen thuộc. Cố Chi Thu lập tức nhìn Kiều Lâm Lâm, mắt anh còn sáng hơn sao, hệt như đang cảm ơn cô vì màn sắp xếp này.
Nhưng Kiều Lâm Lâm cũng rất ngơ ngác, cô đâu có sắp xếp tiết mục này đâu, sao họ biết hôm nay là sinh nhật nam thần? Với cả phục vụ đặc biệt này có tính thêm tiền không?
Kiều Lâm Lâm lo lăng muốn ôm ví tiền của mình, nhưng trong lúc cô còn đang ngỡ ngàng thì nhân viên phục vụ đã bưng cái bánh kem nho nhỏ xinh đẹp lên, là cái bánh kem rất rất nhỏ, không phải là bánh sinh nhật, nhưng ở giữa có cắm ngọn nến.
Thấy bánh, Kiều Lâm Lâm chợt nhớ ra lúc đặt bàn, cô đã hỏi nhân viên nhận đặt bàn là cô có được mang bánh kem vào nhà hàng không thì nhân viên nói không được, nhưng có thể thay bánh tráng miệng bằng bánh kem cỡ nhỏ.
Hóa ra đây là bánh kem cỡ nhỏ của họ. Kiều Lâm Lâm nhìn ngọn nến trong bánh mà vô cùng cảm động, thầm nghĩ ăn ở nhà hàng này đáng đồng tiền bát gạo ghê, phục vụ tận tâm quá.
Đến khi phục vụ đặt bánh kem lên bàn, Kiều Lâm Lâm mới biết dịch vụ của nhà hàng tốt nhường nào. Vì bánh kem không phải là bánh sinh nhật nên nhà hàng đặt bánh vào chiếc đĩa sứ rất to rất đẹp, còn dùng sô-cô-la viết “Chúc mừng sinh nhật honey” nên có thể xem bánh này là bánh sinh nhật.
Đưa bánh xong, màn trình diễn đàn violon cũng kết thúc, “người không phận sự” rút lui, Kiều Lâm Lâm thích thú ăn bánh kem cùng nam thần.
Suốt quá trình ăn bánh, nam thần đều nhìn cô bằng ánh mắt như muốn dìm người khác trong bể mật, anh si mê nhìn cô hệt như thế giới của anh chỉ có cô.
Có câu rượu không say mà người tự say, rượu và bánh mì rượu khai vị không hề ảnh hưởng gì tới Kiều Lâm Lâm nhưng cô lại lâng lâng đến mức suýt lạc lối trong ánh mắt dịu dàng của anh, đáng lẽ phải tặng quà lúc thổi nến nhưng mãi đến khi ăn bánh xong chuẩn bị đi về, cô mới vội ngồi xuống lại để tặng quà cho anh.
Từ lúc ở trường Kiều Lâm Lâm đã xách cái túi to, Cố Chi Thu muốn xách giúp nhưng bị cô từ chối, cô tự xách từ trường tới đây, lại để ở phía cô, thông minh như Cố Chi Thu thì hiển nhiên biết rõ dụng ý của cô. Có điều cô đã đổi túi đựng quà nên anh không biết bên trong là gì.
Lúc mở hộp ra và thấy đôi giày, Cố Chi Thu giật thót, sau đó ánh mắt nhìn cô càng thêm xáo xuyến: “Cảm ơn em, anh thích lắm.”
Cố Chi Thu chầm chậm cất hộp giày vào túi rồi xách lên, tay còn lại nắm nhẹ lấy tay cô, dịu dàng dắt cô ra khỏi nhà hàng.
Anh biết giá tiền của món quà này, cũng biết mấy tháng qua cô đã làm việc vất vả nhường nào, thế nhưng trong khi cô không dám mua gì cho mình mà lại tặng anh món quà không hề rẻ đối với cô, làm sao để anh không cảm động trước tấm lòng của cô đây?
Cố Chi Thu không nói ra nhưng trong lòng lại cảm thấy đây là món quà sinh nhật quý giá nhất mà anh nhận được.
Kiều Lâm Lâm được nam thần dịu dàng dắt đi, lòng cũng trở nên mềm mại, lúc thang máy chỉ còn lại hai người họ, cô gấp gáp tựa đầu vào vai anh, nửa mong chờ nửa phấn khích hỏi: “Giờ tụi mình đi khách sạn nha?”
Cố Chi Thu: …
Cô luôn có bản lĩnh khiến anh giây trước còn đang cảm động khôn nguôi thì giây sau đã câm nín không biết phải nói gì.
Giờ phút này, Cố Chi Thu phát hiện mình không thể nói ra bất cứ lời từ chối nào. Có lẽ là ngay từ lúc đồng ý “trải qua thế giới hai người” với cô, anh đã có giác ngộ này, hoặc cũng có lẽ là vì anh không nỡ để cô thất vọng.
Cuối cùng, Kiều Lâm Lâm thành công kéo nam thần đi khách sạn. Lúc làm thủ tục nhận phòng xong, lên tới phòng cũng chỉ mới chín giờ mà thôi.
- -----oOo------