Hứa Úy Nhiên suýt xúc động nhất thời mà đồng ý cá cược với bạn cùng phòng. Khi lời đã lên tới miệng, cô bỗng tỉnh lại, lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, mỉm cười nói: “Đó là chuyện riêng của người ta, chúng ta sao cá cược chuyện đó được.”
Châu Dục Lâm và người bạn cùng phòng còn lại gật đầu tán thành với Hứa Úy Nhiên, chỉ có cô bạn yêu cầu cá cược là thất vọng: “Đang định nhân cơ hội này lừa cậu ly trà sữa, ai dè bị cậu bắt mánh rồi, haiz.”
Hứa Úy Nhiên bình tĩnh nói: “Thôi, tớ đi tắm đây.”
Nói xong, Hứa Úy Nhiên lập tức đi vào phòng tắm, mà trong khoảnh khắc cô xoay người, nụ cười cũng biến mất, lòng như sôi trào.
Hứa Úy Nhiên rất muốn cá cược với bạn cùng phòng vì cô tin anh không phải là người như vậy.
Tuy cô và anh không quen thân nhưng dù sao cô cũng thầm lặng chú ý tới anh đã lâu, cô cho rằng người kiêu ngạo và chấp nhất như anh thì quan điểm tình yêu sẽ là thà thiếu chứ không ẩu. Hiện giờ, quan hệ t1nh dục trước hôn nhân là chuyện rất phổ biến nhưng anh sẽ không làm vậy, cho dù tình cảm của anh và Kiều Lâm Lâm ổn định đến đâu chăng nữa thì trước khi chắc chắn họ sẽ cưới nhau, anh sẽ không thực sự vượt rào với cô ta.
Hứa Úy Nhiên rất tin tưởng vào phán đoán của mình, cũng muốn nói ra cho cả thế giới nghe nhưng cô biết cô không có tư cách để nói, vì vậy cô chỉ đành mỉm cười vờ như không liên quan tới mình.
Hứa Úy Nhiên đầy tâm trạng đi vào phòng tắm.
Về phần Kiều Lâm Lâm thì cô không hề biết nữ chính tin chắc rằng tối nay cô sẽ về ký túc xá, nhưng với tính cách của cô, cho dù có biết thì cũng mặc kệ, có khi còn nhân tiện tình tứ với nam thần trước mặt nữ chính ấy chứ.
Lúc này, cô đã được ăn “bữa tiệc” thịt nam thần lần thứ hai.
Hai tay tài xế mới lái xe lần hai, không thể nói kỹ thuật tiến bộ vượt bậc nhưng vẫn tiến bộ rất nhanh nếu so với lần đầu. Kiều Lâm Lâm vẫn đau nhưng cũng thấy thích thích, hơn nữa “cô bé” cũng không bị thương nữa. Họ làm xong thì tắm rửa đi ngủ, lúc đó là khoảng mười giờ rưỡi, cũng là thời gian đi ngủ bình thường của Kiều Lâm Lâm.
Thêm một lần hoàn thành đại nghiệp ăn thịt, Kiều Lâm Lâm hài lòng cuộn mình vào lòng nam thần ngủ một giấc tới sáng. Tâm trạng tốt nên ngủ rất ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy đã phấn chấn trở lại, mình mẩy cũng không còn ê ẩm nữa, bèn gục lên người nam thần nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời: “Còn sớm quá.”
Cố Chi Thu gật đầu, quả thật rất sớm, chỉ mới sáu giờ sáng, anh cũng ngại bảo cô dậy. Có điều tư thế hiện tại của cô rất khó nói, đùi cô áp sát vào nơi riêng tư của anh, buổi sáng vốn đã dễ xúc động, đó là hiện tượng s1nh lý bình thường, bây giờ lại bị cô đè nên càng dễ k1ch thích hơn. Cố Chi Thu cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, anh lặng lẽ cử động, muốn né khỏi cô, nếu vẫn không bình tĩnh lại được thì sẽ kiếm cớ vào phòng tắm.
Song, anh vừa động đậy thì Kiều Lâm Lâm đã phát hiện ra vấn đề, hoặc nói đúng hơn là ngay từ đầu cô đã nhận ra nhưng lúc đó chưa kịp phản xạ, mãi đến khi nam thần có hành động giấu đầu lòi đuôi thì cô mới bừng tỉnh. Hóa ra anh có phản ứng.
Vừa khéo cô cũng hơi muốn muốn, bèn ẩn ý nói: “Hôm nay anh hưng phấn quá nhỉ…”
Vốn chỉ lúng túng xíu thôi, nhưng khi nghe cô nói xong, Cố Chi Thu đỏ bừng mặt, định nói muốn vào phòng tắm thì cô đã nhiệt tình mời gọi: “Hay làm thêm một nháy nhé?
Cố Chi Thu: “…”
Giờ vẫn còn sớm, hôm nay lại không cần đi học, đằng nào cũng rảnh, tuy hơi ngượng nhưng Cố Chi Thu không tìm ra được lý do từ chối cô, vì vậy chỉ chốc lát sau anh và cô lại lăn vào nhau, bắt đầu vận động buổi sáng.
Bất cứ chuyện gì làm nhiều cũng sẽ quen, có điều sau khi kết thúc, Kiều Lâm Lâm rơi vào hoài nghi, tại sao người bị thương luôn là cô?
Được rồi, lần này cô không bị thương, chỉ mất sức mà thôi.
Vô cùng nhuần nhuyễn phát huy thêm một lần, Cố Chi Thu không những không tỏ ra mệt mỏi mà còn sáng láng hơn cả bình thường, gương mặt điển trai như tỏa ra ánh hào quang, đẹp trai phát sáng. Kiều Lâm Lâm nhìn mà mê mẩn, thầm nghĩ nếu làm xong mà cô cũng đẹp như vừa đi spa về như nam thần thì sau này trước khi quay chụp dự án quan trọng, cô sẽ lôi nam thần làm một lần. Vừa hiệu quả như đi spa vừa tiết kiệm chi phí, lại còn bảo vệ môi trường!
Hiển nhiên Cố Chi Thu không biết trong đầu cô nghĩ gì, anh xuống giường, phớt lờ ánh mắt nóng rực đằng sau, nhặt áo tắm nữ rơi dưới đất lên, phủi sạch rồi xếp gọn đặt lên giường, sau đó mới nhặt cái áo tắm khác rồi mặc vào, xoay lại nhìn Kiều Lâm Lâm nằm thẳng đơ trên giường, vô cùng ân cần hỏi: “Có cần anh xả nước ra bồn tắm để lát em ngâm mình không?”
“Cần!” Kiều Lâm Lâm không chút do dự, trả lời rất kiên quyết.
Cố Chi Thu mỉm cười, đi vào phòng tắm, vừa xả nước vừa tranh thủ tắm luôn, lúc đi ra lập tức ăn mặc chỉnh tề, ấm áp gọi Kiều Lâm Lâm dậy: “Nước đầy rồi, vào ngâm nhé?”
Kiều Lâm Lâm nằm im không động đậy, Cố Chi Thu nói: “Nếu buồn ngủ thì ngâm mình rồi ngủ cho dễ chịu.”
“Ứ.” Kiều Lâm Lâm giơ tay ra với anh, “Em không dậy nổi, anh bế em đi.”
Cố Chi Thu biết cô không mệt đến mức không đi nổi, nhưng vì chuyện này liên quan rất lớn tới anh nên đồng ý, cúi người lấy áo tắm định mặc cho cô, nhưng cô lại phản đối: “Trong phòng đâu có ai, mặc làm gì, vô phòng tắm lại tốn công cởi.”
Cố Chi Thu: “…”
Anh không trả lời, đỏ mặt kiên quyết mặc áo choàng tắm cho cô rồi mới vững vàng bế cô vào phòng tắm.
Lúc vào phòng tắm, Kiều Lâm Lâm giữ chặt lấy cổ anh không chịu buông, cố gắng dụ dỗ: “Bồn tắm to lắm, hay anh ngâm với em nhé.”
Cũng may Cố Chi Thu đã đoán ra cô có dụng ý khác, còn chẳng thèm nâng mí mắt, đặt cô xuống rồi xoay người đi: “Thôi khỏi, cảm ơn.”
Lúc đi ra còn chu đáo đóng cửa phòng tắm giúp cô.
Kiều Lâm Lâm đành tiếc nuối một mình hưởng thụ bồn tắm dành cho hai người.
Vì họ dậy quá sớm, quá trình vận động cũng tương đối suôn sẻ nên khi Kiều Lâm Lâm ngâm mình xong, cơ thể tràn đầy sức sống trở lại thì cũng chỉ mới hơn tám giờ, ở lại khách sạn cũng không làm gì nên họ quyết định trả phòng.
Hôm nay là thứ bảy, không có tiết học, để đón sinh nhật cùng nam thần nên Kiều Lâm Lâm không sắp xếp công việc vào cuối tuần này, dĩ nhiên Cố Chi Thu cũng trống lịch. Đáng lý họ có thể đi chơi luôn nhưng vì quà sinh nhật mà Kiều Lâm Lâm tặng quá to, cầm theo không tiện nên hai người quyết định về ký túc xá cất đồ, vừa khéo Kiều Lâm Lâm cũng muốn thay bộ quần áo xinh đẹp để hẹn hò cùng nam thần. Do đó, trả phòng xong là họ về trường ngay.
Về tới trường đã hơn chín giờ, mùi hương đồ ăn sáng trước cổng trường tràn ngập mọi ngóc ngách, Kiều Lâm Lâm bỗng thấy đói bụng, lập tức kéo Cố Chi Thu, nói: “Tụi mình ăn sáng xong rồi về!”
Cố Chi Thu còn đang định hỏi cô đói không, nghe cô nói thì mỉm cười: “Em muốn ăn gì?”
Hiếm khi có ngày cuối tuần nhàn nhã, Kiều Lâm Lâm không chọn bừa mà phấn chấn kéo nam thần qua từng quán ăn, cuối cùng dừng ở quán bánh canh: “Quán này thơm nhất, ăn ở đây đi.”
Cố Chui Thu vui vẻ đồng ý.
Họ ngồi trong quán ăn không quá đông đúc, bắt đầu ăn bánh canh.
Kiều Lâm Lâm không giỏi ăn cay nhưng lại thích ăn cay, bảo chủ quán cho thật nhiều ớt, mới ăn vài miếng đã đổ đầy mồ hôi, môi đỏ bừng căng mọng trông rất quyến rũ nhưng cô hoàn toàn không nhận ra, Cố Chi Thu đành bất đắc dĩ nhắc nhở cô: “Dầu dính đầy mặt kìa.”
“Thế ạ?” Kiều Lâm Lâm ngẩng đầu, nhìn tay phải cầm đũa rồi lại nhìn tay trái cầm muỗng, không còn thừa tay để lau, quyết đoán nâng mặt lên với nam thần: “Cảm ơn anh nha.”
Cố Chi Thu: …
Anh hoàn toàn không bất ngờ với lựa chọn của cô, ngay từ lúc thấy cô nhìn tay, anh đã tự giác rút khăn giấy, lúc này liền ngoan ngoãn lau mặt cho cô, sau đó nhìn đôi môi đỏ mọng, dừng lại chốc lát rồi lại cũng lau miệng cho cô.
Kiều Lâm Lâm rất hài lòng, cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng ngon lành, Kiều Lâm Lâm thỏa mãn nắm tay nam thần về trường, không ngờ lại gặp nữ chính ở cổng trường. Bốn mắt nhìn nhau, cô lại nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ như nhìn thấy ma của nữ chính.
Kiều Lâm Lâm đi lướt qua Hứa Úy Nhiên, tuy ánh mắt cả hai đều vô cùng phức tạp nhưng không ai lên tiếng chào hỏi ai.
Có điều tuy đã đi qua cô ấy nhưng suy nghĩ của Kiều Lâm Lâm vẫn dừng lại ở cái đối mắt của họ, cô nghĩ có khi nào đầu óc nữ chính có vấn đề không. Lần đầu tiên gặp nhau là lúc thấy cô từ đâu xuất hiện giành mất ánh trăng sáng nên cô ấy nhìn cô bằng ánh mắt đó thì cũng dễ hiểu, vì dẫu sao sự xuất hiện của cô nằm ngoài dự đoán của cô ấy. Nhưng cô và nam thần yêu nhau đã lâu rồi, đâu phải nữ chính không biết, vậy mà bây giờ vẫn nhìn cô bằng ánh mắt khiếp sợ đó thì hơi quá đáng, không tôn trọng “thân phận cao quý” bạn gái nam thần của cô chút nào.
Kiều Lâm Lâm càng nghĩ càng không cam lòng, không kiềm được mà thể hiện sự tức giận ra mặt, nam thần nhìn cô mấy lần mà cô cũng không phát hiện, mãi đến khi Cố Chi Thu lo lắng hỏi “Sao thế?” thì cô mới lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Giận thì giận nhưng Kiều Lâm Lâm không muốn để nam thần phát hiện nữ chính vừa đi lướt qua họ. Thời gian qua hai người họ không hề liên quan gì tới nhau, hoàn toàn lệch khỏi cốt truyện khiến cô cảm thấy chiến lược canh phòng nghiêm ngặt của mình là vô cùng đúng đắn. Cô phải giữ vững chiến lược này, không để họ có bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào, phải đảm bảo rằng nữ chính còn chẳng có cơ hội hỏi bài anh.
Có đôi khi Kiều Lâm Lâm cảm thấy mình rất giống nữ phụ ác độc, nhưng cô thích vai này.
Nghĩ đến mình đã làm những “chuyện tốt” gì với nữ chính, Kiều Lâm Lâm thấy hơi phấn khích, sự cam lòng lúc nãy cũng tan thành mây khói, mặt mày giãn ra, bước chân cũng nhẹ nhàng như muốn bay lên.
Trơ mắt nhìn cô từ buồn thành vui chỉ sau một giây, Cố Chi Thu: …
Hôm nay cũng là một ngày bạn gái thật khó hiểu.
Trong lúc Kiều Lâm Lâm đã vứt chuyện tình cờ gặp nữ chính ra sau đầu thì Hứa Úy Nhiên vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy.
Hứa Úy Nhiên không ăn sáng ở căn-tin trường cho gần mà phải đi ra tận ngoài trường là vì cô vẫn còn nghĩ tới câu khẳng định chắc nịch của các cô bạn cùng phòng tối qua. Tuy cô rất tin tưởng anh nhưng khi nghe nhiều người nói thì cô cũng dao động nên mới lấy cớ ra ngoài ăn sáng, nếu họ qua đêm bên ngoài thật thì khả năng cao cô sẽ gặp họ ở cổng trường.
Tất nhiên Hứa Úy Nhiên không hề mong là sẽ gặp, cô chỉ muốn trấn an trái tim mình mà thôi, nào ngờ chuyện không mong muốn nhất lại xảy ra.
Hơn chín giờ, họ thân mật nắm tay nhau về trường. Hứa Úy Nhiên dặn lòng đừng nghĩ nhiều, cô không tận mắt chứng kiến họ qua đêm ở ngoài, có lẽ họ cũng chỉ ra ngoài cổng trường ăn sáng giống cô mà thôi. Nhưng túi đồ trên tay anh nói rõ cho cô biết cô nghĩ sai rồi, giờ này trung tâm thương mại còn chưa mở cửa, mà tối qua Kiều Lâm Lâm cũng đã đăng lên mạng hình ảnh cô ta mừng sinh nhật cùng anh, không thể nào tới hôm nay mới tặng quà.
Chẳng lẽ họ qua đêm bên ngoài thật?
Phân tích ra đáp án, Hứa Úy Nhiên cảm thấy nhân sinh quan hoàn toàn sụp đổ.
- -----oOo------