Ngày hai mươi tháng Giêng âm lịch, Trường Thanh đi học trở lại, Kiều Lâm Lâm ôm kho bạc của mình về trường.
Bà Kiều hành động rất nhanh chóng và quyết đoán, đã chọn được căn hộ thì lập tức kéo hai bố con đi làm thủ tục, nhà máy của ông Kiều phải làm việc sớm nên ông chỉ đi cùng được vài ngày, còn Kiều Lâm Lâm phải đi cùng mẹ không sót buổi nào.
Làm thủ tục xong xuôi, nghe nói phía ngân hàng cũng đã thực hiện tới bước cuối cùng của quy trình xét duyệt, nếu suôn sẻ thì tháng sau họ sẽ được cho vay.
Thoắt cái phải gánh món nợ bạc triệu, cả nhà ai cũng thấy áp lực, bà Kiều tiếp tục bày quán, cũng nói với Kiều Lâm Lâm rằng ông bà sẽ không đụng tới tiền riêng của cô nhưng hai năm đại học còn lại thì cô phải tự chi trả học phí và tiền sinh hoạt của mình, còn hai vợ chồng họ sẽ lo phần nợ ngân hàng.
Kiều Lâm Lâm ngoan ngoãn đồng ý, thật ra khi cô chủ động nộp kho bạc của mình, cô không ngờ mẹ sẽ trả lại. Trong thẻ của cô có hơn bốn mươi nghìn, mẹ bảo cô tự chi trả học phí và tiền sinh hoạt nhưng trường họ là trường công, chẳng những không thu phí linh tinh mà còn thường xuyên trợ cấp cho sinh viên, vì vậy học phí và tiền điện nước mỗi năm của cô chỉ khoảng hơn sáu nghìn mà thôi, tiền sinh thoạt tính theo tiêu chuẩn mỗi tháng hai nghìn, một năm là hơn hai mươi nghìn, như vậy bốn mươi nghìn của cô đủ để cô sống tới khi tốt nghiệp bởi vì năm tư đi thực tập còn có lương, không cần sống bằng tiền tiết kiệm.
Tất nhiên Kiều Lâm Lâm cũng không định chỉ sống dựa vào tiền tiết kiệm. Hiện tại công việc của cô rất tốt, cô có tiền lương ổn định ở cửa hàng trực tuyến, tạp chí “Xu hướng quyến rũ” cũng rất thích cô. Năm ngoái vì không có thời gian nên cô chỉ chụp một lần, đầu năm nay biên tập viên đã liên lạc mời cô chụp hai số báo nữa, vậy là ít nhất cô sẽ có thêm hai lần được lên trang bìa tạp chí nổi tiếng.
Hiện giờ chỉ mới đầu học kỳ, bài vở không nhiều, cô sẽ cố gắng nhận nhiều công việc hết sức có thể để kiếm tiền.
Trong sáu tháng cuối năm nay, show thời trang cá nhân của chị Trần Tử Dương sẽ được tiến hành. Với sự hào phóng của đàn chị, chắc chắn đãi ngộ của cô khi làm người mẫu cho chị ấy sẽ không thấp, mà cô từ tay mơ được một tay đàn chị “lăng xê nổi tiếng”, chỉ cần thể hiện tốt ở show thời trang thì ắt hẳn giá trị bản thân cũng sẽ tăng lên gấp bội.
Kiều Lâm Lâm càng nghĩ càng thấy kiếm tiền không quá khó, hoàn toàn có thể gánh được phần nào khoản nợ của gia đình. Cô mang theo tự tin ấy đi tặng quà tựu trường cho nam thần.
Thật ra cũng không chỉ đơn thuần là quà tựu trường. Ngày tựu trường năm nay trúng lễ tình nhân, tặng quà cho bạn trai là rất bình thường, đặc biệt cô còn thăm dò ý của bạn trai để chuẩn bị món quà thích hợp. Nếu nam thần yêu thích món quà, nổi hứng kéo cô đi khách sạn thì quá tuyệt.
Kiều Lâm Lâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bỏ ra khoản tiền khổng lồ để mua bút máy dòng Hoàng tử bé của Montblanc. Chỉ một cây bút mà có giá tận năm chữ số, còn là giảm giá rồi đó.
Vầng, Kiều Lâm Lâm không thích bị mấy cửa hàng chính hãng “làm thịt” đã phải chịu thỏa hiệp. Khác với nước hoa hay son môi, cô không biết gì về nhãn hiệu Montblanc cả, hàng hóa lại cực kỳ đắt đỏ, nếu ham giảm giá mạnh mà mua phải hàng giả thì quá thảm, vì vậy Kiều Lâm Lâm đành bấm bụng đi vào cửa hàng chính hãng.
Hoàng tử bé là dòng bút máy mới của Montblanc, ban đầu Kiều Lâm Lâm thấy tên hay hay nên mới tới cửa hàng chính hãng xem thử. Trong mắt cô, nam thần khôi ngô tuấn tú, thần thái ngời ngời, y như hoàng tử vậy, hơn nữa tặng bút máy cũng rất phù hợp với thân phận thánh học của nam thần.
Nhưng trên cả tưởng tượng của Kiều Lâm Lâm, khi nhìn thấy cây bút máy Hoàng tử bé xinh đẹp tuyệt trần hệt như tác phẩm nghệ thuật, cô quyết định mua ngay, món quà này không chỉ phù hợp với nam thần mà cứ như khắc luôn tên nam thần vậy!
Thu xếp đồ đạc ở ký túc xá xong, Kiều Lâm Lâm trò chuyện với chúng bạn đôi câu rồi hào hứng cầm quà đi tìm nam thần. Cô cực kỳ nôn nóng muốn nhìn thấy nam thần dùng bàn tay trắng trẻo xinh đẹp cầm cây bút này viết chữ.
Cố Chi Thu bị cô gọi xuống, thấy cô phấn khởi xách túi quà in logo Montblanc, anh hơi khựng lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao mua đồ đắt thế?”
Kiều Lâm Lâm kinh hoảng: “Anh mà cũng chê đắt?”
Cố Chi Thu: …
Anh á khẩu. Tuy không biết cô mua gì, tốn bao nhiêu tiền, với anh mà nói thì phần lớn sản phẩm của Montblanc đều bình thường chứ không đắt, mà trị giá món quà cô tặng anh chắc chắn cũng không đắt đối với riêng anh. Cố Chi Thu nói đắt là vì anh biết nhà cô vừa mua nhà, theo như lời cô nói thì chú thím đã bỏ hết số tiền dành dụm cả đời để trả phần nguồn vốn của chủ sở hữu, cũng mượn luôn cả tiền mua quan tài của bà ngoại cô, ngoài ra còn phải trả góp cho ngân hàng mỗi tháng ba bốn mươi nghìn, hai năm sau giao nhà còn phải tốn tiền tân trang. Vì vậy hiện tại cả nhà đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống.
Gia đình khá giả, từ nhỏ ăn sung mặc sướng nên Cố Chi Thu không biết thắt lưng buộc bụng là như thế nào, nhưng qua miêu tả của cô, anh có thể cảm nhận được gia đình cô đang có áp lực kinh tế cỡ nào.
Vì Kiều Lâm Lâm thẳng thắn, chuyện gì cũng kể với anh, Cố Chi Thu từng muốn giúp đỡ cô, nhưng lời lên tới miệng lại bị nuốt xuống. Anh biết rõ cô sẽ không nhận khoản tiền lớn từ anh, cho dù lấy danh nghĩa cho mượn cũng không.
Hơn nữa nếu anh đưa cô tiền để hỗ trợ mua nhà thì chắc chắn chú thím sẽ biết, như vậy chuyện họ hẹn hò hơn một năm sẽ bị bại lộ. Chú thím có thể gánh nợ để mua nhà cho cô, chẳng lẽ vì “chút ơn huệ” của anh lại không so đo chuyện họ đã vượt quá giới hạn?
Cố Chi Thu nghĩ là không thể. Từ chuyện mua nhà, anh càng biết rõ chú thím thương con nhường nào, một khi chuyện của hai người bại lộ, e rằng chú thím sẽ giận đến mức ép cô chia tay anh chứ không phải quan tâm nhà anh giàu hay không. Bởi vì từ lúc hẹn hò tới bây giờ, cô chưa từng quan tâm những điều này, thậm chí trước kia anh tặng món quà hơi đắt tiền, vượt quá khả năng chi trả của cô, cô đã rất do dự, không muốn nhận quà. Dạo này thì tình hình đã tốt lên nhiều, có lẽ là vì quan hệ của họ ngày càng ổn định nên cô trở nên thoải mái.
Có thể nói cô có được đức tính ấy ắt hẳn là nhờ sự dạy dỗ của bố mẹ, vì vậy chỉ cần nhìn cô là anh biết chú thím sẽ có phản ứng gì.
Thật ra lúc này, Cố Chi Thu hơi hối hận, nếu hôm đó họ kiểm soát được bản thân mà không làm gì cả, anh sẽ không trở nên bị động như bây giờ, lúc nào cũng trong trạng thái vừa lo lắng quan hệ bị bại lộ vừa mong muốn cô chú biết đến sự tồn tại của anh.
Tất nhiên Cố Chi Thu cũng biết hối hận là vô dụng, quan trọng nhất là biết mình phạm sai lầm gì, sau này tránh vi phạm là được. Hơn nữa chuyện này cũng giúp anh nghĩ ra cách tiếp cận với gia đình cô, cho dù không thể tiết lộ quan hệ thực sự giữa anh và cô thì cũng sẽ giúp chú thím biết tới anh, tốt nhất là để chú thím thân thiết với anh, tin tưởng vào nhân phẩm của anh, như vậy sau khi tốt nghiệp, chú thím mới có thể yên tâm giao cô cho anh.
Còn chuyện mua nhà, anh biết nếu anh muốn giúp thì cũng không được chấp nhận, ngược lại có khi còn bị phản tác dụng nên không nói với cô. Cố Chi Thu đã quyết định sau này đi đâu anh sẽ chi trả hết, không để cô có cơ hội tính tiền, giảm bớt gánh nặng kinh tế cho cô.
Tóm lại, trong lòng Cố Chi Thu thì tình cảnh của Kiều Lâm Lâm không khác nghèo rách mồng tơi là bao, hơn nữa hôm qua cô còn đáng thương nói bố mẹ mặc kệ cô rồi, bảo cô phải tự trang trải cuộc sống, anh biết rõ cô đang làm nũng nhưng khi vô thức mường tượng ra cảnh cô là cô bé bán diêm thì vẫn xót xa vô cùng, lại quyết định học kỳ này chỉ cần có thời gian là sẽ rủ cô ăn cơm, quẹt thẻ của anh, như vậy sẽ giúp cô tiết kiệm một ít.
Nhưng bạn gái “thê thảm” vừa khai giảng đã hào hứng tặng quà cho anh, lại còn là hiệu Montblanc khiến Cố Chi Thu cực kỳ khiếp đảm.
Kiều Lâm Lâm không mảy may biết tâm trạng của anh, chớp mắt vô tội nhìn anh: “Đắt lắm hả anh?”
Cố Chi Thu lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, nhịn cười: “Không, anh hơi ngạc nhiên thôi.”
Anh dịu dàng nhìn cô: “Sao tự dưng tặng quà thế?”
Bấy giờ Kiều Lâm Lâm mới cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt anh, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy trong mắt anh chỉ có hình bóng của cô.
Họ đang đứng dưới tòa ký túc xá nam có đông người qua lại, trước giờ nam thần luôn kín đáo mà nay lại nhìn cô tình tứ thế này chứng tỏ anh rất xúc động. Vì vậy cô thấy vô cùng mãn nguyện, nam thần chưa mở quà đã vui mừng nhường này rồi, cô giỏi quá đi.
“Vì chúng ta đã không gặp nhau hơn hai mươi ngày rồi, hôm nay lại là lễ tình nhân nữa.” Kiều Lâm Lâm vừa ngọt ngào cười nói vừa mở hộp ra, để lộ cây bút máy màu xanh xinh đẹp hệt tác phẩm nghệ thuật cho anh xem, vẻ mặt cô như đang dâng hiến báu vật, “Thích không? Em thấy cây bút này siêu hợp với anh luôn đó!”
Cố Chi Thu nhìn cây bút máy trong tay cô, ánh mắt trở nên phức tạp.
Anh có rất nhiều bút máy, đều là do bố anh tặng. Hình như là từ lúc anh lên tiểu học, mỗi lần bố đi công tác về đều sẽ tặng bút máy cho anh, lúc đó anh mới bắt đầu học thư pháp vì tò mò, dần dần cũng yêu thư pháp và rất thích cảm giác khi viết chữ bằng bút máy. Bố anh đi công tác như cơm bữa, vì vậy bút của anh càng ngày càng nhiều, các dòng bút kinh điển của các nhãn hiệu nổi tiếng như Montblanc, Aurora hay Montegrappa anh đều có hết, nhiều đến nỗi có thể mở triển lãm.
Nhưng tất cả những cây bút mà anh nhận được đều không khiến lòng anh xao xuyến như cây bút mà Kiều Lâm Lâm tặng, bởi vì anh không thể ngờ người thứ hai trên đời này tặng bút cho anh lại là cô.
Có lẽ Kiều Lâm Lâm chỉ nhất thời nghĩ ra, nhưng Cố Chi Thu lại cho rằng đó là ý trời. Anh vuốt cây bút, lòng bàn tay hơi mát mát vì vỏ bút, trái tim dần trở nên mềm mại, dịu dàng nói: “Cảm ơn em, anh thích lắm.”
Kiều Lâm Lâm sáp lại gần, thừa cơ yêu cầu: “Vậy anh dùng nó để viết thư cho em được không?”
Cô chỉ đột nhiên nghĩ ra thôi, thấy nam thần dịu dàng quá đỗi nên cô cũng bạo gan hơn.
Cố Chi Thu mỉm cười nhìn cô: “Muốn viết thư gì?”
Kiều Lâm Lâm: “Thư tình!”
Cố Chi Thu: …
- -----oOo------