Kiều Lâm Lâm không nói đùa, cô vô cùng mong đợi lần đi khách sạn tiếp theo với nam thần, gần như là ngày nào cũng rướn cổ đợi chờ. Chờ một mạch tới sinh nhật anh, lúc này đã là cuối tháng tư.
Thay vì nói Cố Chi Thu cố ý “nhử” cô nên mới khiến cô chờ lâu thì nên nói “vấn đề” của Kiều Lâm Lâm tương đối nghiêm trọng.
Sau khi khai giảng, Kiều Lâm Lâm lại bắt đầu điên cuồng kiếm tiền. Giá của cô hiện giờ cao hơn học kỳ trước rất nhiều, đó là vì số báo thứ hai cô chụp cho Xu hướng quyến rũ được phát hành trước thời hạn, lần thứ hai cô lên trang bìa cho tạp chí này nên cũng đã có độc giả nhớ mặt cô, khen cô chụp đẹp hơn lần đầu rất nhiều, rất có tiềm năng, vân vân.
Phản ứng của độc giả khiến tổng biên tập bắt đầu chú ý tới Kiều Lâm Lâm, mà Kimi cũng nói tốt về cô, sau đó Kiều Lâm Lâm nhận được điện thoại của chị biên tập viên.
Lúc ấy Kiều Lâm Lâm đang suy nghĩ có nên nhận lời mời làm việc của một tờ báo nhỏ hay không. Sếp Châu nói họ đã chụp khá nhiều nên sau này lịch chụp sẽ giảm bớt, mỗi tháng được giảm khoảng hai ba ngày. Nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên của cô là dành thời gian trống để làm thêm công việc khác, đúng lúc cô đang được thu hút nhờ lần lên bìa thứ hai, nhận được rất nhiều lời mời làm việc.
Nhận được lời mời của Xu hướng quyến rũ, đương nhiên cô dứt khoát lịch sự từ chối hết những công việc khác, vui vẻ đi chụp hình cho tạp chí.
Đãi ngộ khi được tổng biên tập chú ý quả nhiên khác biệt, rốt cuộc Kiều Lâm Lâm cũng đủ tư cách để hợp tác với anh Kimi ở tòa soạn. Anh ấy là nhiếp ảnh gia trẻ nổi tiếng trong giới, được coi là người có sức ảnh hưởng ở tòa soạn tạp chí Xu hướng quyến rũ, chỉ những người mẫu có tên tuổi mới được làm việc với anh ấy.
Kimi đích thân chụp ảnh cho cô, chứng tỏ đãi ngộ của cô đã được thăng cấp.
Kiều Lâm Lâm và anh Kimi hợp tác ba số, hiệu quả tất nhiên rất tốt. Ban đầu cô thông qua bài kiểm tra của Kimi rồi mới được anh đề cử và thuận lợi chiếm được cơ hội phỏng vấn ở Xu hướng quyến rũ, bây giờ hai người không cần làm quen để thích ứng cách làm việc của nhau nữa, ngay từ khi bắt đầu đã rất ăn ý. Có thể lọt vào mắt của tổng biên tập chứng tỏ cô có tài năng và cũng có may mắn.
Ngành của họ dựa vào số mệnh khá nhiều. Có câu sinh ra để làm nghề, có những người tuy không đẹp nhưng lại có thần thái, có những người có duyên một cách khó tả, chụp kiểu nào cũng khiến người khác phải ngắm nhiều lần, Kiều Lâm Lâm thuộc về trường hợp thứ hai. Vì vậy tuy cô không phải người mẫu chuyên nghiệp, còn là sinh viên của trường danh giá hàng đầu, nghe nói không có ý định bước vào giới giải trí hay giới thời trang, nhưng sau ba ngày kiểm tra âm thầm, tổng biên tập đã đích thân đến gặp Kiều Lâm Lâm để ký hợp đồng độc quyền với cô.
Hợp đồng độc quyền có nghĩa là cô trở thành nhân viên ngoài biên chế của công ty, không hẳn số báo nào cũng chụp cô nhưng mỗi tháng cô sẽ lên hình cho tạp chí hai ba lần, cũng sẽ được ưu tiên quảng cáo những sản phẩm mà các đối tác yêu cầu, nếu may mắn còn sẽ được lên trang bìa. Một khi được đối tác đẩy lên trang bìa, cô sẽ có danh tiếng trong giới người mẫu chuyên nghiệp, đi đâu cũng được tài trợ, khi đó không cần chờ tới show thời trang của đàn chị thì cô cũng hoàn thành mục tiêu làm tăng giá trị thương mại của bản thân lên gấp bội.
Kiều Lâm Lâm được anh Kimi phổ cập giáo dục những lợi ích của người mẫu độc quyền nên rất dứt khoát ký hợp đồng, từ đó cô có hai công việc cố định, cuối tuần nào cũng phải làm việc.
Nhưng cô chưa “dừng lại” ở đó, đến mức chúng bạn còn cho rằng cô bị tiền làm mờ mắt, mới bắt đầu học kỳ mà đã u mê kiếm tiền.
Một là vì sự nghiệp người mẫu lên như diều gặp gió khiến cô rất thỏa mãn, ngày nào cũng nhiệt tình làm việc, không biết mệt mỏi là gì,
Hai là vì nhà cô quá nghèo, khoản trả góp ba bốn mươi nghìn mỗi tháng không những là gánh nặng với bố mẹ mà còn là gánh nặng với cô. Kiều Lâm Lâm đặt ra cho mình một thời hạn, nhiều nhất là để bố mẹ trả năm năm, lúc đó ông bà Kiều cũng sắp tới tuổi nghỉ hưu rồi, bố mẹ đã lớn tuổi, nên an hưởng tuổi già, cô phải đảm nhận món nợ này. Với cả khi đó cô đã hai mươi lăm tuổi, có lẽ cũng sắp cưới chồng, cô đâu thể để bố mẹ vay tiền mua nhà tân hôn cho cô được.
Mặt khác, Kiều Lâm Lâm nghĩ tuy cô là sinh viên trường hàng đầu nhưng ba năm sau đi làm có kiếm được ba bốn trăm nghìn mỗi năm hay không cũng là vấn đề. Những sinh viên ngành khác có tương lai rất xán lạn, ví dụ như ngành IT hoặc Xây dựng, mọi người tốt nghiệp vài năm thì có người làm CEO, có người nhận lương mỗi năm hơn mấy triệu, có người mở công ty, ai nấy đều thành đạt. Nhưng cô thì học ngành Tiếng Trung, lại không phải dạng tài giỏi gì cho cam, lương hằng năm lên bốn năm trăm nghìn đã là rất khó rồi.
Kiều Lâm Lâm rất sợ sau này mình không kiếm được nhiều tiền, đến cả tiền vay nhà cũng không trả nổi nên bây giờ cô không nỡ bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào vì sợ mất cơ hội này sẽ không tìm được cơ hội khác.
Ôm suy nghĩ đó, từ khi khai giảng đến tận tháng tư, gần trường có người mở show thời trang nghiệp dư trả ba nghìn tệ mời Kiều Lâm Lâm biểu diễn, cô rất vui vẻ tham gia; cô cũng vô cùng hào hứng làm người dẫn trình, tuy catse không cao nhưng vui; anh Kimi còn lấy danh nghĩa cá nhân giới thiệu công việc cho cô, mỗi khi có công ty nào nhờ Kimi tìm người mẫu cho chiến dịch nào đó, anh Kimi sẽ giới thiệu cô cho người ta, mỗi lần như vậy cô sẽ kiếm được hai ba nghìn.
Thỉnh thoảng sếp Châu còn để nhân viên phát trực tiếp trên mạng để bán hàng. Hiện giờ Kiều Lâm Lâm cũng có lượng theo dõi nhất định, lúc phát trực tiếp khách quen còn bình luận nói muốn được xem nhiều ảnh của trai xinh gái đẹp.
Quá nhiều khách hàng yêu cầu nên có người đề nghị sếp Châu quảng cáo theo hướng này. Sếp Châu hỏi ý kiến của Kiều Lâm Lâm về việc thường xuyên quảng cáo cho cửa hàng, đương nhiên là có lương. Kiều Lâm Lâm rất phấn khích, hào hứng lên mạng phát trực tiếp, hiệu quả lần phát trực tiếp đầu tiên cực kỳ tốt, người phát trực tiếp được trích hoa hồng từ tổng doanh số, cô và đồng nghiệp được chia hoa hồng gần hai mươi nghìn, chứng tỏ doanh số của cửa hàng trong lần phát trực tiếp này là rất lớn.
Thử nghiệm đại thành công, bắt đầu từ hôm ấy, phát trực tiếp trên mạng trở thành công việc cố định, nửa tháng một lần, đồng nghĩa với việc Kiều Lâm Lâm lại có thêm một cách kiếm tiền.
Ngoài ra, Kiều Lâm Lâm cũng rất biết cách kiếm tiền trên Weibo. Cô là người mẫu thường xuyên xuất hiện trên tờ báo nổi tiếng, cũng thường xuyên đăng ảnh công việc lên mạng nên lượng theo dõi tăng rất nhanh, tất nhiên rất nhiều khách hàng của shop online cũng theo dõi cô, vì vậy nếu chỉ dựa vào lượng theo dõi thì thoạt trông cô rất giống hotgirl mạng, lại còn là người mẫu nên cô nhận được đãi ngộ của KOL(1).
(1) KOL: viết tắt của từ Key Opinion Leader, tức “người dẫn dắt dư luận chủ chốt”, hay cò gọi là “người có sức ảnh hưởng”.
Ban đầu, các nhãn hàng mỹ phẩm nhắn tin trên Weibo của cô, ngỏ ý cho cô sử dụng sản phẩm miễn phí, vì vậy Kiều Lâm Lâm có rất nhiều mỹ phẩm xài không hết, hào phóng phân phát cho bạn bè và đồng nghiệp. Nhờ phúc của cô, nhóm Trình Viên Viên không cần tốn tiền mua mỹ phẩm, để báo đáp, thỉnh thoảng họ sẽ viết bài trên Weibo cho cô.
Một thời gian sau thì có nhãn hàng chính thức mời Kiều Lâm Lâm hợp tác, việc này đồng nghĩa với việc sự nghiệp KOL của Kiều Lâm Lâm đã nở hoa. Kiều Lâm Lâm càng ngày càng u mê kiếm tiền, hẹn hò thì cũng chỉ là nam thần rủ cô đi ăn cơm, thỉnh thoảng đi làm với cô nếu anh rảnh, do đó nếu bảo cô làm việc xong lại kéo nam thần đi khách sạn thì cũng phải xem thử cô có sức lực không.
Chủ yếu là Kiều Lâm Lâm đã “phủi mông” sau khi thịt được nam thần, tuy thỉnh thoảng cũng nghĩ tới chuyện đó nhưng không còn nôn nóng bằng lúc trước nữa. Thử nghĩ xem, nam thần bận rộn nhường ấy mà vẫn rút thời gian đi làm với cô, hầu như ngày nào cô cũng được ngắm gương mặt điển trai ấy khi ăn cơm, Kiều Lâm Lâm bèn an ủi mình đừng nên nóng nảy mà hãy bình tĩnh chờ đợi lần sau.
Cuối cùng cũng chờ tới sinh nhật của nam thần.
Sinh nhật của Cố Chi Thu là do đám Trình Viên Viên nhắc nhở. Tất nhiên nếu họ không nói thì Kiều Lâm Lâm vẫn nhớ, từ hai tháng trước cô đã nhờ bạn bè giới thiệu người trung gian để mua đôi giày gần hai mươi nghìn. Đôi giày này không được bày bán ở cửa hàng chính hãng trong nước, các kênh thương mại điện tử cũng không còn bán nữa nên đành mua qua người trung gian.
Người trung gian này là du học sinh ở nước ngoài, nghề chính là sinh viên, nghề phụ là nhận mua giùm hàng hóa cho đồng bào trong nước để kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống. Mấy thứ nhỏ gọn như mỹ phẩm, trang sức thì thông thường cô ấy sẽ tự đem về vào kỳ nghỉ, còn mấy đồ to to như túi xách, giày dép hay có giá trị lớn thì sẽ chuyển phát về nước, tất nhiên khách hàng sẽ chịu phí vận chuyển. Khách hàng của cô ấy đa số cũng giống như Kiều Lâm Lâm, không tìm thấy đồ cần mua ở cửa hàng chính hãng trong nước nên mới nhờ mua ở nước ngoài nên sẽ không để ý việc hàng mua ở nước ngoài có mắc hơn mua ở trong nước hay không.
Người trung gian mua giày xong lập tức gửi về cho Kiều Lâm Lâm. Kiều Lâm Lâm vừa bận bộn làm việc vừa để ý khi nào hàng về tới nơi, còn nửa tháng nữa là sinh nhật nam thần mà hàng chỉ mới tới cửa khẩu làm cô vừa mừng vừa lo. Mừng là vì hàng không bị mất, lo là vì sợ không về kịp sinh nhật nam thần.
Đúng lúc này, Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn hỏi cô: “Tiểu Kiều, sắp sinh nhật nam thần rồi, mày định tặng gì thế?”
Kiều Lâm Lâm nói ra món quà, nhận được một tràng hâm mộ, sau đó thắc mắc: “Sao tụi mày nhớ sinh nhật ảnh hay vậy?”
Cô biết đám bạn cứ gọi nam thần này nam thần nọ ngọt xớt nhưng thực tế thì họ chỉ sùng bái anh thôi, cùng lắm là coi như fan qua đường chứ chắc chắn không phải fan cứng. Nhưng fans qua đường mà lại nhớ sinh nhật của nam thần khiến cô khá ngạc nhiên.
Trình Viên Viên thản nhiên nói: “À, hôm bữa Hội Sinh Viên họp, tao nghe tụi nó bàn tán, nói năm nay nam thần tròn hai mươi nên làm lớn, đặt chỗ ở khách sạn Crowne Plaza, sảnh gì đó mà sức chứa hơn ngàn người lận, long trọng ghê lắm. Tóm lại là đồn như thật, phó chủ tịch Hội Sinh Viên còn hỏi thăm tao nữa, coi bộ cũng muốn mua quà đi dự sinh nhật Cố thần.”
“Sảnh to vậy toàn trường đi dự cũng được nữa, có khi còn có cô nào yêu thầm nam thần tặng quà cho cậu ấy luôn đó chứ.” Mẫn Mẫn cũng đã nghe tin đồn, vỗ vai trêu Kiều Lâm Lâm: “Cơ mà quà của mày thì áp đảo luôn rồi, đừng lo cưng ơi.”
Kiều Lâm Lâm ngớ người: “Sao tao không biết bồ tao sắp tổ chức sinh nhật hoành tráng?”
Cô biết nam thần giàu nhưng đặt cả sảnh ở khách sạn lớn chỉ để mừng sinh nhật thì có khoa trương quá không? Không phù hợp với tính cách nam thần chút nào.
Trình Viên Viên tỏ ra nghi ngờ, trêu: “Chuyện lớn vậy mà cũng không biết, coi bộ vị trí bạn gái của mày đáng báo động lắm à nha.”
Kiều Lâm Lâm biết cô ấy đùa nhưng vẫn gọi điện oanh tạc nam thần.
Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, điện thoại được kết nối. Kiều Lâm Lâm biết Cố Chi Thu lại đến phòng thí nghiệm làm việc nên khi bỏ lỡ khi gọi cuộc đầu tiên, thấy cô gọi cuộc thứ hai thì Cố Chi Thu vội vàng đi thay quần áo và rửa tay sạch sẽ, đến khi anh thu dọn xong để nghe điện thoại thì Kiều Lâm Lâm gọi cuộc thứ ba, anh kịp thời nghe máy trước khi hồi chuông cuối cùng kết thúc.
Nghe cô hỏi, Cố Chi Thu là nhân vật chính mà cũng rất ngơ ngác: “Anh không phải, anh không có…”
Kiều Lâm Lâm nghi ngờ: “Tiệc sinh nhật của anh mà anh lại không biết?”
“Vì anh đâu định làm to.” Không chờ Kiều Lâm Lâm hỏi tiếp, Cố Chi Thu đã dịu dàng nói: “Ngày đặc biệt như vậy, anh chỉ muốn trải qua với em thôi.”
“Thật không ạ?” Nghe nam thần nói lời ngon tiếng ngọt, Kiều Lâm Lâm lập tức rạng rỡ như ánh nắng, cô cũng nghĩ anh không cần phải lừa cô nên rất tin tưởng nói, “Vậy chắc người ta đồn đãi linh tinh thôi, hoặc cũng có thể là nhầm người.”
Cô vứt lời đồn ra sau đầu, bắt lấy cơ hội mà yêu cầu: “Vậy tụi mình quyết định rồi đấy nhá, sinh nhật anh chỉ được ở với em thôi, không được gọi ai nữa hết!” Sau đó cô và nam thần sẽ trải qua thế giới hai người, khà khà khà.
Cố Chi Thu cười đồng ý.
Cô không thèm để ý nhưng anh lại bận lòng, quay lại phòng thí nghiệm làm việc, buổi tối về ký túc xá mới hỏi đám Lâm Thắng Văn thì biết họ cũng có nghe nói về tiệc sinh nhật của anh, anh càng cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Cố Chi Thu gọi điện hỏi khách sạn Crowne Plaza thì được xác nhận là có người đặt chỗ tổ chức sinh nhật vào ngày sinh nhật anh, và cũng đúng là tổ chức hoành tráng bởi vì đã đặt bánh kem tận năm tầng. Crowne Plaza là khách sạn lớn nên rất có trách nhiệm bảo vệ thông tin khách hàng, Cố Chi Thu muốn biết tên của người được tổ chức sinh nhật hoặc tên của người đặt chỗ nhưng nhân viên chăm sóc khách hàng từ chối tiết lộ, anh phải nhờ trợ lý của bố điều tra thì mới biết người được tổ chức sinh nhật là anh, còn người đặt chỗ là một chàng trai ngoài mươi tuổi họ Lam.
Cố Chi Thu không quen nhiều người họ Lam, anh hỏi bố mẹ và những người xung quanh thì cũng không ai biết “ông Bụt” này. Xác định đó không phải là người quan trọng, anh đã nhờ trợ lý của bố ra mặt lấy danh nghĩa của anh hủy chỗ. Vì anh là người được tổ chức sinh nhật cộng thêm mặt mũi của bố anh nên khách sạn đã đồng ý hủy chỗ và nói rằng sẽ liên lạc với người đặt chỗ để trả tiền cọc.
Đồng thời, với lời đồn đã ở trường, Cố Chi Thu cũng nhờ bạn bè đính chính, vì vậy tới trước sinh nhật anh, hầu như ai cũng biết đó chỉ là nhầm lẫn.
Có điều Kiều Lâm Lâm không biết gì cả, sau khi nghe nam thần khẳng định anh không tổ chức sinh nhật thì cô đã không còn quan tâm chuyện này nữa mà chỉ vừa kiếm tiền vừa chờ món quà sinh nhật mắc tiền.
Trước sinh nhật nam thần vài ngày, rốt cuộc cũng nhận được giày, Kiều Lâm Lâm lập tức đổi hộp đựng giày, còn thắt cái nơ xinh đẹp, đắc ý nghĩ quà sinh nhật năm nay cô tặng cho nam thần quá hoàn hảo, chắc chắn nam thần sẽ ngạc nhiên lắm đây.
Sau đó, Kiều Lâm Lâm một lòng một dạ chờ tới sinh nhật nam thần và họ sẽ danh chính ngôn thuận qua đêm ở ngoài.
- -----oOo------