Nhưng khi có người phụ nữ mềm mại trong vòng tay, những nơi tiếp xúc của hai người lại cực kỳ mềm mại, hắn muốn nằm yên cũng không được, hơn nữa hắn cũng không phải là chính nhân quân tử gì, vậy là theo bản năng Phong Hàng Lãng luồn tay vào áo ngủ của người phụ nữ thăm dò.
Vốn dĩ Phong Hàng Lãng không có tâm trạng nói chuyện yêu đương, hắn đối xử thờ ơ và hay ức hϊế͙p͙ Lâm Tuyết Lạc, người mà anh trai Phong Lập Hân chọn cho hắn. Hắn tưởng rằng cô gái này sẽ không chịu nỗi và bỏ chạy, thế nhưng Tuyết Lạc lại rất kiên trì ở lại nhà họ Phong.
Mặc dù không thể loại bỏ hoàn toàn những mưu đồ của Lâm Tuyết Lạc khi cô gả vào nhà họ Phong, nhưng ít nhất cho đến ngày hôm nay cô gái này chưa làm ra chuyện gì gây tổn hại đến nhà họ Phong hay tổn thương đến anh trai Phong Lập Hân, cũng coi như cô biết nghe lời.
Có điều hắn mới đi vắng tám ngày, mà cô gái này không hề nhớ nhung hắn chứ đừng nói đến chuyện nhớ hắn đến nỗi mắt ăn mắt ngủ, rốt cuộc cô lại mập lên khá nhiều?
Trong tiềm thức Phong Hàng Lãng vẫn hy vọng Tuyết Lạc có thể đẫy đà hơn một chút, như vậy hắn sẽ thấy thoải mái hơn khi ôm cô. Chỉ là trong khi hắn không có ở nhà cô lại không tim không phổi thoải mái để bản thân mập lên như vậy? Điều này ít nhiều khiến Phong Hàng Lãng cảm thấy thất vọng.
May mà hắn vẫn còn muốn ôm côi!
Đột nhiên Phong Hàng Lãng cảm thấy có điều gì đó khác thường, tóc của Lâm Tuyết Lạc có màu đen, rất dài và óng mượt, nhưng người phụ nữ trong lòng hắn lại có mái tóc xoăn, hơn nữa cô ta cũng không có mùi hương ngọt ngào và thuần khiết của một thiếu nữ không chút son phấn mà lại có mùi nước hoa hóa học nồng đậm.
“Cô là ai?” Phong Hàng Lãng nhạy cảm lạnh giọng quát lớn, ngay lập tức đèn bàn được bật sáng, ánh sáng soi rõ nửa căn phòng.
Thật ra lúc Phong Hàng Lãng bóp mạnh lên ngực thì Hạ Dĩ Cầm đã tỉnh rồi, cô ta chưa kịp hiểu nguyên nhân đến từ đâu thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh phẫn nộ quát lớn.
Đến khi cô ta lờ mò mở mắt ra thì nhìn thấy Phong Hàng Lãng đang đứng nghiêm trang bên giường.
“A…” Có người đàn ông bắt thình lình xuất hiện ở trước mặt khiến cô ta hốt hoảng hét lên.
Tiếng thét chói tai này của Hạ Dĩ Cầm đã đánh thức Tuyết Lạc đang nằm bên cạnh.
“Chị Cầm, sao vậy? Chị gặp ác mộng hả?” Tuyết Lạc đang đưa tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình thì thấy Phong Hàng Lãng mặt đen thui đứng cạnh giường, chính xác là đứng ở bên phía giường Hạ Dĩ Cầm nằm.
Từ chiếc khăn tắm đang quấn ngang hông của hắn có thể thấy người đàn ông này chắc là vừa về đến nhà và cũng vừa tắm xong, sau đó hắn vào phòng khách để ức hϊế͙p͙ cô sao?
Sau khi nhìn thấy vẻ hoảng hót lo sợ của Hạ Dĩ Cầm, Tuyết Lạc cũng hoảng hồn nghĩ chẳng lẽ người đàn ông này đã làm gì Hạ Dĩ Cầm rồi chứ?
“Phong… Phong Hàng Lãng, anh… Tại sao anh đã về rồi?” Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra nên Tuyết Lạc cũng đang rất mơ hồ.
“Đây là nhà tôi! Tôi thích về lúc nào thì về! Có cần thiết phải bàn bạc với cô không?”
Được rồi, anh là chủ nhà! Nhìn thấy khuôn mặt u ám của người đàn ông nên Tuyết Lạc không muốn cãi vã với hắn nữa. Nhưng việc người đàn ông này đã bình an vô sự trở về khiến những căng thẳng và lo lắng trong lòng cô được xóa bỏ.
Vậy nên Tuyết Lạc trốn trong chăn với vẻ vô tội và không nói câu gì. Cô muốn xem xem sau khi sàm số Hạ Dĩ Cầm thì hắn sẽ giải quyết thế nào, liệu hắn có xin lỗi Hạ Dĩ Cầm hay không?
Không đợi Phong Hàng Lãng mở miệng Hạ Dĩ Cầm lại mở miệng trước, cô ta chỉ tay vào khăn tắm rơi trêи sàn rồi thẹn thùng nói: “Phong… Nhị thiếu gia… anh… khăn tắm… của anh…
rơi rồi.”
Khăn tắm vốn dĩ được quấn quanh eo của Phong Hàng Lãng nhưng hiện tại lại bị rơi xuống đất, có lẽ vì lúc hắn trở người quá mạnh nên làm lỏng chiếc khăn tắm ra sau đó rơi xuống đất.
Trước đó Tuyết Lạc vẫn rất ngây thơ, cô chỉ nhìn nửa thân trêи của Phong Hàng Lãng mà không hề nhìn xuống phía dưới!
Nhưng sau khi nghe Hạ Dĩ Cầm nói, cô theo phản xạ nhìn xuống thân dưới của hắn…
Được rồi! Coi như hắn uy mãnh! Tuyết Lạc vội vàng nhìn qua chỗ khác rồi cúi thấp đầu xuống, thật là xấu hỗ quá.
Phong Hàng Lãng cực kỳ bình tĩnh, hắng ung dung nhặt chiếc khăn tắm trêи mặt đất lên rồi thản nhiên quấn nó lại vào phần lưng eo cường tráng mà rắn rỏi của mình. Hắn bình tĩnh và thong dong chẳng coi ai ra gì, hoàn toàn không để ý đến hai cô gái vừa vô tình nhìn thấy hắn hỏa thân.
Bờ môi của Phong Hàng Lãng khẽ mắp máy thốt ra hai chữ: “Xin lỗi.” Sau đó hắn hung hăng trợn mắt nhìn Tuyết Lạc đang nằm bên cạnh Hạ Dĩ Cầm.
Bị Phong Hàng Lãng trừng mắt nhìn như vậy nên trong lòng Tuyết Lạc cũng thấy hoảng, cô nghĩ thầm, Hạ Dĩ Cầm bị anh sàm sỡ mà anh nhìn tôi như vậy làm gì?
Nhưng lúc này Tuyết Lạc lại dám giận mà không dám nói, sắc mặt u ám của người đàn ông kia như muốn hủy diệt cả thế giới vậy, anh hùng không chấp nhặt nên cô lựa chọn im lặng.
“Không… Không sao.” Trêи khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Dĩ Cầm tràn đầy vẻ ngượng ngùng, cả người cô ta như một đóa hoa hồng bung nở thu hút ánh nhìn của đàn ông.
Nhưng Phong Hàng Lãng lại quay người rời khỏi phòng khách, để lại cho Hạ Dĩ Cầm và Tuyết Lạc một bóng lưng đầy phẫn nộ.
Người đàn ông này đang tức giận sao? Đó là điều hiển nhiên!
Hắn đã sàm sỡ người khác thì thôi đi, lại còn có mặt mũi để tức giận nữa ư! Tuyết Lạc rất phục sự độc tài và bá đạo của người đàn ông này.
Đợi sau khi Phong Hàng Lãng đi khỏi, Tuyết Lạc lập tức ngồi dậy chạy ra đóng chặt cửa và khóa lại.
Phong Hàng Lãng nghe thấy âm thanh vội vàng đóng cửa ở sau lưng, lập tức khuôn mặt hắn càng trở nên lạnh lùng hắn nghĩ thầm: “Lâm Tuyết Lạc, cô cứ từ từ mà chịu đựng!”
Tuyết Lạc ngồi xuống bên cạnh Hạ Dĩ Cầm, cô vô cùng áy náy hỏi: “Chị Dĩ Cầm, em rất xin lỗi… Em cũng không biết tối nay Phong Hàng Lãng lại trở về, Phong Hàng Lãng… Anh ta không có làm gì vô lễ với chị chứ?”
Hạ Dĩ Cầm đưa hai tay che khuôn mặt đỏ ửng của mình rồi cười khúc khích, cô ta nghĩ mình không những gặp được Phong Hàng Lãng mà còn… Còn có thể tiếp xúc thân mật với anh ấy như vậy! Ông trời thật biết chiều lòng người, trong nháy mắt mà mình và Phong Hàng Lãng lại gần gũi như vậy! Gần đến nỗi vừa rồi mình và anh ấy đã ngủ cùng trêи một chiếc giường.