Tuyết Lạc cầm lấy túi xách, loạng choạng bước ra khỏi xe thể thao, chạy nhanh về phía hiệu thuốc.
Ánh mắt của Phong Hàng Lãng nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của người phụ nữ, ánh mắt rơi trêи biển hiệu lớn ở trước hiệu thuốc: “Có thuốc tránh thai, không phải lo lắng!”
Những chiếc xe xa hoa, những người phụ nữ trẻ tuổi quần áo lộn xộn, với cả những vỉ thuốc tránh thai mà họ mua, đã trở thành câu chuyện phiếm phổ biến nhất của mọi người sau bữa ăn.
Tuyết Lạc vừa quay người rời đi, bên tai đã truyền đến tiếng nói của những người tiếp thị. Không nghi ngờ gì nữa, là cô gái trẻ mê tiền, leo lên xe của người nhà giàu, rồi sau đó là leo lên giường của anh ta.
Một hộp ɖu͙ƈ Đình, dùng để tránh thai khẩn cấp, điều này đã nói rõ rồi.
Tuyết Lạc cảm thấy hơi xấu hỗ, nhưng ngay lập tức thẳng lưng.
Cơ thể của mình thì do chính mình làm chủ!
Chỉ là nỗi buồn phiền trong lòng cũng chỉ có tự bản thân nếm trải.
Tuyết Lạc không cảm thấy hối hận khi trao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông tên Phong Hàng Lãng này.
Nhưng mà không hồi hận không có nghĩa chuyện này là đúng!
Cô là vợ của Phong Lập Hân, nhưng cô lại làm một điều bất trung như vậy, cho nên đây chính là một sai làm.
Chính vì đã làm sai nên cô bắt buộc phải sửa đổi sai lầm của chính mình. Cho nên Tuyết Lạc đã mua hộp thuốc này để sửa chữa lại.
Khi lên xe, Phong Hàng Lãng nhìn thấy người phụ nữ đang ôm chặt hộp thuốc tránh thai. Tuyết Lạc nhanh chóng nhét hộp thuốc và ví tiền vào túi xách. Để anh nhìn cho rõ, cũng thuận tiện nhắc nhở anh không được phạm phải sai lầm này nữa!
“Không muốn có con của tôi?” Phong Hàng Lãng nhìn Tuyết Lạc với ánh mắt sâu thẳm, hỏi với âm thanh trầm thấp. Đôi tay to khỏe đang cầm vô lăng, có lẽ do dùng lực quá lớn nên các khớp xương đều trắng bệch cả.
Câu hỏi của người đàn ông thật nặng nề. Khi nó đập vào tim Tuyết Lạc, một cơn đau nhức đột ngột ập đến.
“Anh cảm thấy tôi có thể có con của Phong Hàng Lãng anh sao?” Tuyết Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại. Đôi lông mày nhướng lên thể hiện sự bình tĩnh và lý trí sau cơn mê.
Phong Hàng Lãng trầm mặc vài giây, nhếch khóe môi, hừ lạnh một tiếng: “Cô quả thực không thích hợp!”
Chiếc Ferrari lại khởi động một lân nữa, phóng nhanh trêи đường về hướng Phong gia.
Cửa số bị người đàn ông mạnh bạo mở ra, mang theo cơn gió điên cuồng thổi vào mặt của Tuyết Lạc, hơi thở có chút hỗn loạn, cô cố dùng tay để che lại mũi, hai má đau như dao cắt, Tuyết Lạc cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô không biết tại sao người đàn ông này lại đột nhiên mở cửa số để cơn gió điên cuồng đó tát vào cô như vậy.
Anh ta đang trừng phạt cô sao? Tuyết Lạc nghĩ, bản thân đúng là nên bị trừng phạt vì đã không chung thủy với Phong Lập Hân.
Tuyết Lạc buông lỏng tay xuống, để cơn gió lớn kia lướt qua hai má…
Như vậy nước mắt cũng không thể tụ lại nữa chứ đừng nói là chảy xuống.
Khoảng mười phút sau, Phong Hàng Lãng đóng cửa xe lại.
Thực chất trừng phạt Tuyết Lạc thì đồng thời anh cũng đang trừng phạt chính mình.
Bên ngoài sân nhà họ Phong, chiếc Ferrari đột ngột dừng lại.
Sau khi Tuyết Lạc xuống xe, một cú lùi xe điêu luyện đẹp mắt, chiếc xe thể thao lại lao vun vút ra cổng tiểu khu. Trong nháy mắt chiếc xe đã mắt hút, bỏ lại một mình Tuyết Lạc đứng bơ vơ trước sân.
Tuyết Lạc đứng tại chỗ im lặng nhìn người đàn ông đã đi xa.
Trong lòng nhiều mùi vị lẫn lộn, không nói nên lời.
Tội lỗi? Tự trách? Còn có mất mát? Đây chính là một sai làm!
Một sai lầm về đạo đức. Tuyết Lạc đương nhiên cảm tháy tội lỗi.
Cô cảm thấy xấu hỗ với “người chồng” là Phong Lập Hân!
Tuyết Lạc đứng bất động ngoài sân. Cô không biết kiềm chế tâm trạng rối bời của mình như thế nào để có thể đối diện với “người chồng” Phong Lập Hân.
Việc xấu hổ này, càng làm Tuyết Lạc thấy tội lỗi hơn về hành vi của mình. Hơn nữa, Phong Lập Hân còn bị tàn tật nửa người do bị lửa thiêu.
Vả lại người đó còn là em trai Phong Hàng Lãng của anh ấy!
Tuyết Lạc cảm thấy mình nên bị dìm lồng heo giống những người phụ nữ bắt trung thời cỗ đại!
“Phu nhân, sao người về sớm vậy?” Dì An hào hứng chào hỏi.
Bà vừa mới nghe tiếng xe của Phong Hàng Lãng mà: “Nhị thiếu gia đâu? Sao lại đi nữa rồi? Cũng không vào nhà ngồi một lát, tôi vừa hầm canh đuôi bò bổ dưỡng cho cậu ấy.
Ăn xong rồi đi cũng được mài!”
Điều khiến Tuyết Lạc bất ngờ là dì An lại không hỏi cô đã đi đâu suốt một ngày một đêm mà lại nhiệt tình như có chuyện gì vui mừng. Kỳ lạ hơn là thỉnh thoảng dì ấy lại nhìn chằm chằm vào bụng của Tuyết Lạc.
“Phu nhân, đây là canh gà, có lợi cho sức khỏe. Cô gầy như vậy, mỗi ngày phải uống hai bát mới được.”
Dì An cũng vừa mới biết rằng Nhị thiếu gia và Tuyết Lạc đã thành công tạo em bé. Bà vừa vui mừng nhưng cũng cảm thấy đau lòng. Bà cảm thấy Đại thiếu gia làm như vậy có chút không thỏa đáng, nhưng mà vì người nối dõi của nhà họ Phong thì đây là cách nhanh nhất rồi.
“Dì An, cháu… cháu không đói. Cháu… cháu trở về phòng trước.” Tuyết Lạc nói không uống được canh rồi cầm lấy một chai nước khoáng, vội vàng trở về phòng.
Phòng khách tầng dưới. Tuyết Lạc sững sờ nhìn chai nước khoáng trong tay. Cô đã cố gắng che dấu biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng giữa cô và Phong Hàng Lãng cũng đã phát sinh quan hệ mà lẽ ra không nên có. Có lẽ điều an ủi duy nhất là cô đã chủ động trao thân cho người đàn ông này!
Ông trời ơi, rốt cuộc cô đã làm gì thế này! Phong Hàng Lãng là em chồng của cô mà.
Tự trách bản thân sâu sắc và áp bức từ luân thường đạo lý, Tuyết Lạc vội vàng rút hộp thuốc từ trong túi xách, lấy ra một viên ngậm vào miệng rồi uống một ngụm nước khoáng để nuốt xuống.
*Phu nhân, canh gà này nhất định phải uống khi còn nóng, để nguội rồi thì sẽ tanh lắm.” Dì An vẫn mang canh gà lên cho cô uống.
Tuyết Lạc hoảng sợ, vội vàng nhét hộp thuốc vào ngăn kéo. Tắt nhiên cô không muốn để dì An biết chuyện đã xảy ra giữa mình và Phong Hàng Lãng. Đối với nhà họ Phong mà nói đây là một điều sỉ nhục! Nó sẽ làm mắt mặt nhà họ Phong.
“Dì An, dì để đó đi, uống xong con sẽ tự mình mang bát ra.”
Tuyết Lạc biết nếu cô mà không uống, dì An nhát định sẽ thuyết phục cô uống cho bằng được.
“Được rồi.” Dì An đặt bát canh xuống, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán vào ngăn kéo. Bà không nhìn rõ Tuyết Lạc đã giấu cái gì, nhưng mơ hồ có thể thấy đó hình như là một hộp thuốc.
Cơ thể được ngâm qua nước ấm để tẩy rửa. Mỗi tất da tất thịt đều đã bị người đàn ông đó nhìn thấy, chạm vào hay thậm chí là đã hôn qua.
Đặc biệt là vùng cổ, bị người đàn ông đó cắn, hoặc gặm, hoặc ʍút̼… đến nổi không nhìn được nửa rồi.
Tuyết Lạc định dùng một cái khăn lông ấm chườm qua vết đỏ trêи cổ, nhưng khi khăn lông vừa chạm vào thì nơi đó lại mẫn cảm truyền đến một cơn đau. Nơi nào đó cũng truyền đến một cơn đau bỏng rát. Nó không quá khó chịu, nhưng không thể bỏ qua được.
Loại đau đón đó, không thể chạm tới được.
Tuyết Lạc vừa nhận ra rằng, cô đã từ một người con gái trở thành một người phụ nữ rồi. Vừa nãy, hai giờ trước dưới thân của người đàn ông tên Phong Hàng Lãng đó.
: Ngoài cảm giác tội lỗi sâu sắc với Phong Lập Hân, vẫn còn một dấu vết của sự hài lòng khó nhận ra đang lan tỏa trong lòng cô.
Ít nhất, cô đã trao lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho người đàn ông mà cô thích! Nó không bị hủy hoại một cách vô ích!
Mặc dù người đàn ông này, không thể yêu được!