Bên ngoài cửa nhà vệ sinh đặc biệt im ắng. Tuyết Lạc muốn cầu cứu cũng không biết cầu cứu bằng cách nào.
“Cạch” một tiếng, Tuyết Lạc nghe được âm thanh vô cùng rõ ràng phát ra từ trêи người Phong Hàng Lãng.
Cô theo bản năng cúi đầu tìm kiếm, thấy được cái vừa phát ra tiếng “cạch” chính là tiếng nới lỏng dây thắt lưng. Người đàn ông này cuối cùng là muốn làm gì? Gương mặt Tuyết Lạc giống như bị lửa đốt trở nên ửng đỏ, trái tim đập hỗn loạn.
Cô chống hai tay của mình ở lồng ngực người đàn ông, tạo ra một khoảng cách nhát định. Nhưng sau lưng cô đã dán lên kính trêи tường rồi, không thể lùi thêm được nữa, cũng không thể tiến về trước. Thân thể đàn ông cao lớn, không phải là điều cô gái nhỏ bé như cô có thể lay động được.
Tuyết Lạc vừa khẩn trương vừa sợ hãi. Sợ người đàn ông này sẽ trừng phạt mình ngay chỗ này. Cô hừ nhẹ: “Phong Hàng Lãng, anh muốn làm gì? Anh đừng như vậy… anh không thể đối xử với tôi như thế.”
“Tại sao không được?” Môi hắn chạm vào bên tai cô, trong lời nói vẫn tức giận bừng bừng: “Còn không chịu nói?”
Một cái cắn bén nhọn trừng phạt vào thùy tai, Tuyết Lạc đau đến nỗi nhữn người, đem cằm tựa lên bả vai hắn, đè nén tiếng nói của mình tựa một con mèo nhỏ, lầm bầm: “Phong Hàng Lãng… tôi sai rồi… tôi và Đóa Đóa đến đây để kiếm học phí cho kỳ học tới…” Bất kể người đàn ông này có tin hay không, Tuyết Lạc thật không dám lừa dối. Cô thật sự không chịu nổi bị người đàn ông này trừng phạt nữa.
“Kiếm học phí cho học kỳ tới? Không tiếc hy sinh nhan sắc của mình? Khiêu vũ đẹp như vậy để câu dẫn đám đàn ông như lang như hỗ kia? Cô cũng không sợ đám người đó đem mình ăn tươi nuốt sống?” Anh ta vẫn chưa hết tức giận.
“Phong Hàng Lãng, tôi biết tôi sai rồi… Sau này cũng không tới nữa.” Tuyết Lạc bật khóc, cô muốn tránh né Phong Hàng Lãng nhưng tay kia của hắn vẫn đặt tại eo cô không buông, mỗi khi cô muốn giãy ra, cánh tay kia lại càng siết chặt khiến cô không cách nào nhúc nhích.
“Người phụ nữ ngu ngốc!” Phong Hàng Lãng đè giọng tức giận, không cách nào phát tiết ra lửa giận chất đống ở ngực, hắn hung hăng dùng lồng ngực đè ép cô, Tuyết Lạc bị đè tới hít thở không thông, cô cảm thấy toàn bộ luồng khí trong phổi cũng bị ép hết ra ngoài bởi cái đè ép thô bạo của người đàn ông này, cô co quắp lại chật vật ho nhẹ hai tiếng “khụ khụ”.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, thứ gì đó bị xé ra. Chờ Tuyết Lạc cảm giác được bộ đồ trêи người là thứ bị xé rách, cô thất kinh vừa giãy giụa cơ thể vừa khóc lóc vừa nói: “Phong Hàng Lãng, đừng như thế, đừng như thế… Van xin anh, đừng như thế.”
“Không như thế này cô sẽ ghi nhớ sao?” Người đàn ông giận dữ đè thấp giọng nói vào tai Tuyết Lạc. Xem ra Phong Hàng Lãng lần này thực sự bị chọc tức, giếng như sắp sửa làm ra một số chuyện mắt lý trí.
Tuyết Lạc muôn phần hoảng sợ, biết rõ khả năng của cô không thể lay động nổi thân thể cường tráng như trâu của Phong Hàng Lãng, hơn nữa hắn còn đang nổi điên. Cô kinh sợ nghĩ tới sự việc sắp sửa phát sinh, liền ngoảnh cỗ về phía ngoài nhà vệ sinh câu cứu.
“Có ai không… cứu mạng! Sàm sỡ tôi! Tôi ở trong nhà vệ sinh… cứu mạng với!” Tuyết Lạc liên tục gào lên những tiếng sợ hãi. Cô sợ rằng mình và Phong Hàng Lãng có thể sẽ phát sinh ra những chuyện không thể cứu vãn.
Giờ khắc này, Tuyết Lạc vô cùng hoảng sợ. Sự sợ hãi từ tận đáy lòng dâng lên.
Nhưng sau khi gào thét tới sáu, bảy lần lại phát hiện bên ngoài nhà vệ sinh vẫn im ắng như cũ. Mà Phong Hàng Lãng đang híp đôi mắt thật sâu nhìn cô, bộ dáng kiêu căng tựa như muốn nói “Cô kêu đi! gọi rách cổ họng xem có ai tới cứu không?”
Một tầng sợ hãi mạnh mẽ hơn ập tới, Tuyết Lạc thấy cả người mình run rẫy. Cô muốn bí mật khép hai chân mình lại, nhưng lại bị thân thể cường tráng kia hung hăng ngăn ra, bị ôm thật chặt vào ngực người đàn ông này không cách nào động đậy.
“Sao không kêu?” Phong Hàng Lãng đè ép Tuyết Lạc chặt hơn: “Cô cũng vừa mới thấy, đám đàn ông như lang như hỗ kia điên rồ cỡ nào, so với tôi bây giờ càng kinh khủng hơn, hiểu không?”
“…” Thật ra Tuyết Lạc muốn nói bộ dạng của Phong Hàng Lãng hiện tại đủ để cô kinh hãi. Chẳng lẽ chính hắn không cảm nhận được sao?
Chợt Tuyết Lạc sững sờ, hắn lại khinh rẻ cô, mặc dù không có phá vỡ ranh giới cuối cùng của người phụ nữ, nhưng nước mắt ủy khuất của cô vẫn rơi lã chã.
Một lần nữa người đàn ông này khinh rẻ cô, cô thật sự rất đau lòng, cũng rất sợ hãi, tức giận, còn có cả khuất phục.
“Khóc cái gì? Nếu tôi không tới kịp thời, cô cho rằng lúc này cô còn giữ được mình sao?” Phong Hàng Lãng giống như đã bót giận: “Lâm Tuyết Lạc, ngoan ngoãn giữ mình cẩn thận! Nếu ngày nào đó tôi phát hiện ra cô không còn giữ được, cô sẽ không chịu được sự tức giận của tôi đâu!”
Nhưng trong mắt Tuyết Lạc, anh đã trở thành một ác ma độc ác! Giống như Satan đến từ địa ngục, cô nghiên răng ken két vì căm hận.
Tuyết Lạc khẽ khép hai chân, chỉ sợ Phong Hàng Lãng sẽ xâm hại cô.
Nhưng sau đó, Phong Hàng Lãng chỉ ném âu phục của hắn vào người cô, lạnh lùng lên tiếng: “Mặc vào! Theo tôi về nhài”
Thật ra ngoài nhà vệ sinh có người. Hơn nữa không chỉ có một người.
Một người là đàn ông phương Tây, một người là mỹ nam đẹp như được khắc từ tranh, bọn họ đang nói chuyện gì đó. Dĩ nhiên, bọn họ cũng nghe được tiếng kêu cứu của Tuyết Lạc, lời này vào tai của hai người họ chẳng qua cũng giống như một thêm một liều kϊƈɦ thích cho cuộc sống mà thôi.
“Bang, cậu nói xem Phong Hàng Lãng này khẩu vị nặng vậy sao. Nhà vệ sinh hôi hám như thế, hắn cũng làm tới được?
Nhìn cô gái kia thật thảm, vốn dĩ điềm đạm đáng yêu như vậy!”
“Cậu để cho vợ hắn tới đây khiêu vũ tốt như thế, cần thận hắn quay lại tính số với cậu.”
“Cô gái đáng yêu ngu ngốc kia là vợ hắn thật sao? Thật khốn nạn, lần trước còn tưởng hắn trêu chọc tôi! Phong Hàng Lãng này là muốn cải tà quy chính rồi sao?”
“Chính là anh trai Phong Lập Hân của hắn bí mật ép hắn tiếp nhận một người phụ nữ.”
“Xong rồi… Phong Lập Hân này là muốn ủy thác trước khi chết sao? Sao tôi có cảm giác Phong Lập Hân này là không muốn sống nữa?”
“Một người luôn bi quan và thất vọng về cuộc sống, tìm cách giải thoát chính là con đường duy nhất của hắn.”