Tuyết lạc sững sờ một lúc, sau đó cảm nhân được thân thể nặng nè, giống như bị một ngọn núi đè lên vậy.
“Phong Hàng Lãng… Nặng… Nặng quá… Anh tránh ra đi… đè lên tôi rồi.” Tuyết Lạc cảm thấy hô hấp của mình sắp bị cắt đứt À: rÖI.
Cô muốn dùng hai cánh tay đẩy người đàn ông ra khỏi mình một chút, nhưng kết quả cuối cùng lại biến thành đôi tay bé nhỏ của cô như mèo cào trêи ngực Phong Hàng Lãng, khiến cho người đàn ông ngứa ngáy trong lòng.
“Ngoan, đừng động!” Phong Hàng Lãng có vẻ như vẫn chưa say đến mức bất tỉnh hoàn toàn. Hắn dường như đang tận hưởng sự mềm mại của Tuyết Lạc, cảm giác như hai trái tim đang nép vào nhau, để cho nhau sự an ủi, hai trái tim cô đơn sẽ không còn hoang vắng.
Phong Hàng Lãng thoải mái, nhưng Tuyết Lạc bên dưới lại vô cùng khó chịu. Lưng cô áp xuống sàn thô cứng. Cô chỉ cao 1m65, thân hình nhỏ bé sao có thể chịu đựng được sự dày vò dịu dàng của hắn?
Bị đè xuống như vậy, Tuyết Lạc cảm thấy bản thân sắp tắt thỏ, ngũ tạng sắp bị bóp nát rồi!
“Phong Hàng Lãng… Anh nặng thật đấy!” Tuyết Lạc thút thít nói, giống như con mèo kêu thảm thiết. Đem theo hơi thở nhẹ nhàng tỉnh tế.
“Phiền phức!” Đôi môi mỏng của Phong Hàng Lãng khẽ giật, cánh tay ôm chặt lấy eo Tuyết Lạc lật người lại. Cô trêи, hắn dưới.
Tưởng rằng bản thân được tự do rồi, Tuyết Lạc vừa muốn từ người Phong Hàng Lãng đứng dậy, nhưng lại bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông kéo lại. Nửa thân trêи của Tuyết Lạc vừa nhắc được lên, lại bị ấn xuống… Đôi môi đỏ mọng vô tình áp lên môi anh.
Tuyết Lạc cảm thấy môi mình bị va vào hơi đau, liền đưa tay lên xoa, nhưng Phong Hàng Lãng sao có thể dễ dàng để môi cô rời đi như vậy? Hắn giữ chặt gáy cô, hai đôi môi liền dính chặt vào nhau.
Đôi môi của người đàn ông được nhuốm đầy mùi vị của rượu vang đỏ, say sưa kéo dài, tạo ra sự dịu dàng ngoài dự đoán!
Tuyết Lạc hoàn toàn không cảm thấy đây là một cuộc xâm chiếm. Hắn đếm kỹ số lượng răng của cô, quét sạch hương vị thơm ngọt trong miệng cô, không chút vội vàng, nhẹ nhàng Á£ Ấ ˆ^:Á ^ Ấ ^ ˆ Ấ ` Š nuốt xuống, cô giỗng như một con êch trong làn nước âm, từ từ rơi vào sự ấm áp của hắn.
Sự thân mật như vậy, thật khiến người ta say mê. Tuyết Lạc lại một lần nữa chìm vào sự dịu dàng như nước của anh ta. Bắt tri bất giác (*), bộ đồ ngủ vốn rộng rãi trêи người Tuyết Lạc bây giờ đã bị người đàn ông cởi tuột đến eo, mang theo vẻ yêu kiều và quyền rũ khó tả.
(*) Bất tri bất giác: không thể nhận thấy, không biết.
Tuyết Lạc rất xinh đẹp, vẻ đẹp của cô rất thuần khiết, không chút bụi trần.
Hắn thích bộ dạng quyến rũ của cô trong vòng tay hắn, say mê đến mức hắn tạm thời quên đi tất cả giận hòn, thù hận. Chỉ cần cùng cô trầm luân một chỗ, thì không cần nghĩ đến đêm nay là đêm nào.
Trời ơi, bản thân lại bị người đàn ông này mê hoặc? Thành ra như vậy rồi, vậy mà một chút cảm giác cũng không có? Còn vô cùng hưởng thụ nụ hôn với hắn? Mặt Tuyết Lạc đỏ bừng lên!
“Phong… Phong Hàng Lãng, tôi hận anh!” Cô kéo đồ ngủ lên, đôi mắt giống như hoa lê dính hạt mưa nhìn chằm chằm Phong Hàng Lãng.
Mà thân dưới Phong Hàng Lãng càng khó chịu, thật muốn lấy mạng hắn mà! Người phụ nữ này lẽ nào không biết cô đang ở trong tình trạng nguy hiểm cỡ nào sao?
“Bây giờ có lẽ cô đang khinh bạc tôi nhỉ…”
Phong Hàng Lãng cố ý nâng eo lên, để thứ đồ nguy hiểm gần hơn vào hướng người cô. Nó lớn như vậy, người phụ nữ chắc là có thể cảm nhận được nhiệt độ như lửa của hắn.
*A…” Tuyết Lạc kêu lên một tiếng, cô cảm nhận được tư thế thẳng đứng của người đàn ông, cô gần như muốn thoát ra khỏi thân thể Phong Hàng Lãng. Nhưng hai tay người đàn ông kẹp chặt eo cô như kẹp sắt, không thể động đậy được.
“Sao vậy, dẫn lửa đến rồi liền muốn bỏ chạy à?” Phong Hàng Lãng khẽ rít lên, giọng nói hỗn hễn lộ ra vẻ quyến rũ vô tận.
Càng như vậy, Tuyết Lạc càng sợ hãi: “Phong… Phong Hàng Lãng, anh khát nước không? Tôi xuống lầu rót nước cho anh nhé?”
“Miệng không khát, thân thể khát! Cô nói xem phải làm thế nào đây?” Phong Hàng Lãng buông một tay khỏi eo Tuyết Lạc, nắm nhẹ tay lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô: “Tuyết Lạc, đêm nay chúng ta động phòng nhé!”
*..” Tuyết Lạc kinh ngạc đến nỗi nói năng lộn xộn: “Động…
Động… Động phòng? Phong Hàng Lãng, anh điên rồi à?”
“Sao thế, không muốn làm người phụ nữ của tôi à?” Phong Hàng Lãng cố ý hỏi gợi tình như vậy. Đôi mắt quyến rũ như ánh sao, sáng ngời nhìn chăm chú vào khuôn mặt xấu hỗ của cô.
Xem ra đêm nay, hắn thật sự rất muốn cô!
Làm người phụ nữ của hắn? Làm người phụ nữ của Phong Hàng Lãng? Tuyết Lạc giật mình, dường như cả linh hồn đều chấn động. Thành thật mà nói, tại thời điểm đó, Tuyết Lạc đã động lòng. Người đàn ông trước mắt đẹp trai tuấn tú, tự phụ quyến rũ, nếu như nói không có chút động lòng nào với hắn, thì đúng là nói dối!
Chỉ là Tuyết Lạc biết rất rõ, bản thân không thể yêu hắn! Cô biết rõ thân phận của mình, cô và hắn đã đi quá xa rồi, cô không thẻ tiếp tục sai lầm nữa.
Nếu không, thực sự không thể quay đầu lại nữa! Tuyết Lạc sợ bản thân sẽ gặp quả báo!
Một tiếng “bộp” vang lên, một cái bạt tai đánh vào khuôn mặt trắng muốt của Tuyết Lạc. Cuối cùng, Tuyết Lạc vẫn không nỡ làm tổn thương người đàn ông trước mắt, mà lựa chọn tự đánh chính mình. Trong căn phòng lầu ba yên tĩnh, đặc biệt vang lên một âm thanh lanh lảnh.
Phong Hàng Lãng rất sửng sốt, dường như không tin vào mắt mình, người phụ nữ này lại tự tát chính mình? Nếu như thật sự muốn tát, cũng là nên tát vào mặt Phong Hàng Lãng hắn mới đúng!
“Người phụ nữ ngu ngốc này, cô tự đánh mình làm gì?” Phong Hàng Lãng gầm lên hỏi. Hắn nửa ngồi dậy, ôm lấy khuôn mặt của cô, nhìn những dấu tay đỏ nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trêи khuôn mặt trắng nõn của cô.
“Phong Hàng Lãng, cái tát này, là tôi thay Phong Lập Hân đánh!
Đánh vợ anh ấy không chung thủy!”
Những giọt nước mắt trong veo lăn dài trêи má Tuyết Lạc. Cô không muốn đánh chính mình, chỉ là cô cảm nhận sâu sắc được rằng cô không thể kiểm soát được trái tim mình đập rộn ràng với Phong Hàng Lãng. Cái tát này, cô thật sự là thay Phong Lập Hân đánh!
Tuyết Lạc hy vọng cái tát này có thể thức tỉnh bản thân! Không được mù quáng và say mê trước sự ấm áp của Phong Hàng Lãng! Cô và hắn, không có khả năng, cũng không nên có khả năng!