Mục lục
Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97:

“Cô thực sự nghĩ tôi sẽ không giết cô sao?” Phong Hàng Lãng kẹp chặt cổ của Lam Du Du, dường như rất nhanh liền có thể nhắc bồng cô ta lên khỏi mặt đắt.

Hô háp bị cắt đứt, Lam Du Du chỉ cố gắng chịu đựng cơn đau đớn. Thậm chí quên cả việc đấu tranh giãy giụa.

Cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang vặn vẹo vì tức giận của người đàn ông, cô ta chỉ mỉm cười buôn bã.

Vẫn cười như thê.

Lam Du Du nghĩ trong lòng, cho dù có chết, thì cũng phải lưu giữ lại một khuôn mặt thật xinh đẹp trong mắt người đàn ông này.

“Anh Lãng, anh buông tay ra… buông tay ra!” Diệp Thời Niên thực sự không thê nhìn được nữa rôi, trong khoảnh khắc Lam Du Du còn một chút hơi thở mong manh đó, anh ây tự cô vũ cho bản thân lao đến: “Anh Lãng, cô ta sông thì bệnh của anh Lập Hân mới có hy vọng được chữa khỏi!”

Không biết câu nào của Diệp Thời Niên đả động được Phong Hàng Lãng, cuỗi cùng, Phong Hàng Lãng cũng từ từ buông tay ra. Có lễ đúng như lời của Diệp Thời Niên nói, việc trước mắt lúc này chính là mau chóng đưa anh cả Phong Lập Hân đến Mỹ chữa bệnh.

Nếu anh từ chối đi hoặc không muốn phối hợp, vậy thì cho dù kỹ thuật y học có hiện đại và tinh vi đến đâu, cũng không giúp ích được gì.

Cô lại có thể nhặt được cái mạng này về từ tay Phong Hàng Lãng một lân nữa? Lam Du Du không hề buồn bã bởi sự tra tấn vừa rồi của anh, mà ngược lại cô ta lại càng vui vẻ sáng lạn hơn nữa.

Tuy giọng nói mang theo tiếng ho khan và hơi thở gấp gáp.

| “Phong Hàng Lãng, em biết anh không nỡ giết em đâu! Anh thích em mà, đúng chứ?” Khi cô ta có thể thở ồn định rồi, Lam Du Du lại bắt đầu khiêu khích ranh giới cuôi cùng của Phong Hàng Lãng.

“Vậy sao…” Phong Hàng Lãng kéo dài âm thanh, vóc dáng thăng tắp của anh hơi cúi xuống một chút, Hn giọng nói: “Nhưng lần này cô thực sự đã nghĩ sai rồi! Đúng là tôi không nỡ giết cô, nhưng lý do không phải là bởi vì thích! Mà lễ tôi không muốn anh trai tôi chết một cách rẻ mạt như vậy!”

“Miệng nói một đường, trong lòng suy nghĩ một nẻo!” Lam Du Du ngượng ngùng cười.

Cô ta luôn có thể nhanh chóng biến đổi trở về bộ dạng trang nhã, ngây thơ và thuần khiết.

Nhưng cô ta cũng. có một vài lúc sẽ chân thật không giả dối. Ví dụ như vừa Tôi: Khi cô ta ôm chặt lấy Phong Hàng Lãng.

Khi cô ta áp mặt lên ngực anh đề lắng nghe nhịp tim của Phong Hàng Lãng.

Khi cô ta nói câu “nhưng những điều này không ngăn cản được việc em vẫn thích anh rất nhiều”.

“Có phải là miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo hay không, thì: cô rât nhanh thôi sẽ biêt!” Phong Hàng Lãng cầm lấy khăn lau Diệp Thời Niên đưa, lau sạch những vêt bẩn dính trên tay mình.

Sau đó vứt bỏ chiếc khăn trên người của Lam Du Du. Trong mắt anh dường như tỏ rõ thái độ răng, Lam Du Du cô trong I mắt tôi cũng giông như cái khăn bản này! Vút bỏ cô, cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi!

Phong Hàng Lãng quay người lại, như thê anh thậm chí không muôn liếc nhìn Lam Du Du đang xui lơ trên mặt đất.

Nhìn người đàn ông hiên ngang rời khỏi căn phòng chứa đồ dưới lòng đất của tập đoàn GK, những giọt nước mất trong vành mắt của Lam Du Du cuôi cùng cũng lăn dài trên khuôn mặt như búp bê sứ của cô ta.

Anh Lãng, nếu như lúc đầu người chết thay anh không phải là anh trai Phong Lập Hân của anh, mà là Lam Du Dù em, thì anh có khắc ghỉ em ở sâu trong lòng giống như anh đang khắc ghi anh trai anh hay không?

Ngoài cửa phòng giam dưới lòng đât, khuôn mặt anh tuần của Phong Hàng Lãng âm u lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng cả không khí xung quanh.

Anh ta liếc Diệp Thời Niên, ánh mắt mang theo sát khí làm người ta sợ hãi: “Diệp Thời Niên, bây giờ tôi có thể không nỡ giết Lam Du Du, nhưng nếu cần thiết phải giết cậu thì tôi cũng không do dự đâu.”

Tuy nói rằng Phong Hàng Lãng không bao giờ xuông tay git thuộc hạ lâu năm của mình nhưng nêu là, đánh một trận thừa sống thiếu chết thì không phải là không có.

“Đừng mà, anh Lãng… Thủ đoạn của ả bạch cốt tỉnh Lam Du Du kia anh cũng thấy rồi mà. Cô ta như ma như quỷ, tôi thật sự không phải là đối thủ của cô ta. Anh cũng mới bị cô ta đùa giỡn rôi đấy thôi. Cô ta đã đạt được ý muôn được anh ôm rôi nhưng vẫn không chịu nói cho anh cái gì đấy thôi?”

Thực ra ý của Diệp Thời Niên chỉ là Lam Du Du cô ta thực sự rất khó đối phó, nhưng không ngờ lại vô tình kéo cả Phong Hàng Lãng xuống nước Việc này có thể không làm King Hàng Lãng tức giận?

“Một đứa con gái cũng không đôi phó được thì tôi thây cậu nên cút vê sàn quyền anh ngầm mà làm bao cát băng thịt cho người ta đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK