Chốc lát sau, Phong Hàng Lãng lại nhận được hình ảnh Nghiêm Bang gửi tới. Hình ảnh một cô gái đúng lúc tháo xuống chiếc mặt nạ bươm bướm đang ngồi nghỉ ngơi cùng Viên Đóa Đóa.
Cô gái trong hình, mặc chân váy da ôm trọn bờ ʍôиɠ, đôi môi đỏ rực, nổi bật là đôi chân thon dài trắng nõn… Máu trong người Phong Hàng Lãng dâng trào trong phút chốc, lửa giận bừng bừng làm cho hắn muốn bốc cháy.
Người phụ nữ ngu ngốc kia tại sao không ở nhà cho tốt, chạy đến Dạ Trang làm gì? Nhìn bộ dáng đó có lẽ đang ở phòng hóa trang của Dạ Trang.
Phong Hàng Lãng lao ra khỏi phòng lưu vật chứng của đồn cảnh sát, chui vào Ferrari đi thẳng một đường đến Dạ Trang.
Dạ Trang chính là cuộc sống về đêm, có thể đến nơi này tiêu khiển, không phải đại gia cũng là kẻ có tiền.
Cho nên tiền thưởng ở đây cũng rất nhiều. Từ trêи sân khấu, Tuyết Lạc ngồi dậy cầm phong bì đếm tiền, hơn ba ngàn. Tuyết Lạc và Viên Đóa Đóa cùng cười toe toét.
Tuy nói ăn nhờ ở đậu tại Hạ gia, nhưng Tuyết Lạc cũng không đến mức phải bán nghệ kiếm tiền. Chẳng qua lần đầu tiên có thể tự kiếm tiền nhờ sức lao động của mình, Tuyết Lạc vừa phấn khích vừa cao hứng.
“Tuyết Lạc, chúng ta nhảy thêm lần nữa nhé! Nếu lại có thêm hơn ba ngàn tiền thưởng, học phí của chúng ta đều có chỗ trông cậy rồi.” Viên Đóa Đóa đề nghị.
“Đóa Đóa, múa cột như vậy rất tốn sức, nhảy thêm lần nữa cậu có chịu được không?” Tuyết Lạc rất đau lòng, so với cô Viên Đóa Đóa còn nhỏ hơn một tuổi. “Nếu không thì thế này, số tiền này cậu cứ giữ lấy đóng học phí, học phí của tớ, tớ nghĩ cách khác.”
“Tuyết Lạc, chúng ta khiêu vũ kiếm tiền, dù sao cũng là bán nghệ không bán thân! Nếu cậu vì học phí mà đem bán mình cho đại gia Phong Hàng Lãng đó, tớ sẽ xem thường cậu.” Viên Đóa Đóa nhận ra lời nói của Tuyết Lạc còn có ngụ ý khác. “Hơn nữa, tớ không mệt chút nào! Vô cùng hưng phán! Chúng ta nhảy thêm lần nữa, không thể để mắt cơ hội này!”
“Vây được! Đóa Đóa, cậu nhớ cần thận một chút.” Tuyết Lạc suy nghĩ lời nói của Viên Đóa Đóa rất có lý, cô đúng là không muốn lần nữa cúi đầu hỏi tiền Phong Hàng Lãng, liền quyết định cùng Viên Đóa Đóa nhảy.
Vì có thể kiếm được nhiều tiền thưởng hơn, Viên Đóa Đóa thử mấy động tác khó. Cô bất chợt dừng lại, tách đôi chân của mình ra, một chân quấn lấy cột, một tay chống thắt lưng, eo nhỏ co về phía sau, nửa người dưới ưỡn ra phía trước, một dáng hình chữ S tuyệt đẹp hiện ra trước mắt mọi người. Liền sau đó lặp lại liên tục mấy lần, giống như con rắn nhỏ ra sức di chuyển về phía trước, cô nương theo cây cột kết hợp qua lại.
Sau đó chỉ dùng một chân thật cao đảo chiều trêи cây cột, cánh tay vung vầy, một mảng người phía dưới hét lên tiếng tán thưởng.
Đàn ông bên dưới, giống như người thần kinh điên cuồng gào thét, vào lúc này, tất cả đàn ông đều sôi trào nhiệt huyết!
Đột nhiên, từ trêи đỉnh phun ra một luồng nước, vô tình bắn vào người Viên Đóa Đóa, bởi vì có nước nên trơn trượt, Viên Đóa Đóa cũng trượt theo, lập tức ngã nằm trêи mặt đắt.
“Oa… Thêm một lần nữa! Thêm một lần nữa!” Tiếng hét chói tai lần nữa sôi trào, hồi lâu không ngừng, thì ra đây chính là một mánh khóe! Từ trêи bắn xuống không phải nước mà là bia! Có lẽ là chiêu thả con tép, bắt con tôm, ngay sau đó, vô số bia từ trong tay khách phía dưới vẫy lên sân khấu, sân khấu nhát thời bị bia bao trùm, đây là hình ảnh có rượu có sắc, làm người ta muốn ngừng mà không được.
Thấy Viên Đóa Đóa ngã thẳng từ trêи cột xuống, Tuyết Lạc kêu lên một tiếng, vội vàng tới đỡ Viên Đóa Đóa: “Đóa Đóa cậu có bị thương không?”
“Không có… tớ không sao đâu.” Viên Đóa Đóa cố hết sức trả lời. Lúc ngã xuống, Viên Đóa Đóa giãy một chút rồi hét lên.
Không đợi Viên Đóa Đóa ngồi dậy từ mặt đất, một chai bia ném lên sân khấu liền vang lên tiếng vỡ tan, một lần nữa tiếng đám đàn ông “ð” lên, sau đó người thứ hai, người thứ ba, thứ tư…
Tuyết Lạc và Viên Đóa Đóa bị dọa đến ngắn người! Các cô cơ bản là chưa từng thấy qua cảnh tượng thô bạo trực tiếp thế này. Các cô cho rằng chỉ đơn thuần là khiêu vũ, không nghĩ tới đám đàn ông này phát điên lên, giống như không còn là người!
Chai bia vỡ tung tóe, Tuyết Lạc chỉ có thể dùng thân che chắn cho Viên Đóa Đóa bị thương đang ngã ngồi trêи sân khấu.
“Đừng đập… đừng đập! Cầu xin các người đừng đập nữa! Có người bị thương rồi!”
Tuyết Lạc khẩn cầu gào lên, lại bị tiếng đám đàn ông nhấn chìm: “Nhảy đi… tiếp tục nhảy đi! Sao lại không nhảy! Mau nhảy tiếp cho taol”
Đàn ông đến đây tìm thú vui, phần nhiều là tìm kiếm cảm giác kϊƈɦ thích. Bọn họ sẽ không thương hại hai cô gái nhỏ mà giúp đỡ, chỉ nghĩ tới làm sao có thể càng chơi càng kϊƈɦ thích hơn mà thôi. Hoặc giả lúc này phụ nữ trong mắt bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là vật tiêu khiển nhỏ bé mà thôi.
Một người đàn ông khó chịu nhìn hai cô gái ôm nhau một chỗ không nhúc nhích trêи sân khấu, liền nhảy lên, muốn đi tới ngăn cản Tuyết Lạc che chở Viên Đóa Đóa: “Cô cút ngay đi! Để cho cô ta tiếp tục nhảy!”
“Không được… Cô ấy bị thương rồi! Không thể nhảy!” Tuyết Lạc che chắn thật kỹ cho Viên Đóa Đóa đang bị thương.
“Tao tốn tiền cho cô ta, tao bảo cô ta nhảy thì cô ta phải nhảy!
Chết cũng phải nhảy cho tao!” Mùi rượu từ người đàn ông xông lên làm cho người ta chán ghét cùng coi thường.
“Tiền của các ông, trả lại cho ông… đều cho ông hét!” Tuyết Lạc vừa vặn nhặt tiền từ trêи sân khấu đập vào người đàn ông đầy mùi men rượu kia.
“Con nhỏ chết tiệt, mày dám dùng tiền đập tao? Muốn chết sao?” Người đàn ông đưa tay phải túm tóc Tuyết Lạc.
“Dừng tay! Buông cô ấy ra!” Cùng với một tiếng thét chói tai, một bóng người mạnh mẽ lao vào người đàn ông say mèm, một đường quyền đánh vào chân phải làm hắn ta rơi xuống khỏi sân khấu.
Tuyết Lạc ngắng đầu lên, thấy rõ người tới… lại là Phong Hàng Lãng!
Hắn… làm sao có thể tới đây? Hơn nữa còn chứng kiến một màn như thế.
Trong phòng rửa tay, Tuyết Lạc tẩy đi bia rượu bám dính trêи người mình, cô không dám nhìn vào đôi mắt tức giận của Phong Hàng Lãng, chính là cúi đầu thật thấp, giống như trẻ con mắc lỗi. Tuyết Lạc biết rõ, nếu không phải được Phong Hàng Lãng đến cứu kịp thời, hậu quả thật không tưởng tượng nỗi.
“Tại sao lại tới chỗ thế này? Còn nhảy múa trước mặt đám đàn ông điên cuồng đó? Mỗi người bọn họ đều giống như lang như hỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt sống cô!” Phong Hàng Lãng không kiềm chế được tức giận gào lên.
Tuyết Lạc im lặng, cô có thể nói cô tới nơi này chỉ vì muốn kiếm tiền đóng học phí không? Người đàn ông này sẽ tin lời nói của cô chứ?
“Đang hỏi cô đấy! Trả lời tôi!” Phong Hàng Lãng kéo thấp lời nói. Hắn một tay ôm lấy thân thể mềm mại của Tuyết Lạc, đặt lên bồn rửa mặt.
“Chúng ta về rồi nói được không?” Phòng rửa tay chật hẹp, làm Tuyết Lạc cảm thấy áp lực.
“Không thể! Nói rõ cho tôi tại sao lại tới nơi này? Câu dẫn đàn ông sao? Tôi chưa đủ thỏa mãn cô?” Trêи khuôn mặt anh tuấn của Phong Hàng Lãng chứa một tầng tà ý.