Mục lục
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 576

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Tô Thư Nghi không rõ vì sao Tô Ninh Kiều lại tới đây, cô vội vàng tiến tới ngăn cản bà.

“Bốp!”

Tô Thư Nghi vừa đi tới trước mặt Tô Ninh Kiều thì đã bị bà tát một cái. Nhất thời bị đánh đến choáng váng, Tô Thư Nghi nghiêng đầu hồi lâu không phản ứng lại.

Mãi đến khi trên mặt truyền đến cảm giác đau rát, Tô Thư Nghi mới dần khôi phục lại ý thức. Một tay che lấy mặt mình, Tô Thư Nghi không thể tin được chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tô Ninh Kiều, nức nở kêu lên: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy!”

Thế nhưng Tô Ninh Kiều còn khóc lóc lợi hại hơn cả cô, bàn tay vừa rồi đánh Tô Thư Nghỉ cũng hơi run rẩy, chỉ vào cô tức giận nói: “Mẹ làm gì? Mẹ hỏi con, sao con có thể vì ghen ghét mà nhãn tâm làm mặt của Thu Uyển bị thương cơ chứ!”

Lúc này Tô Thư Nghi mới phản ứng lại, thì ra mẹ tới là để thăm Trình Thu Uyển. Thậm chí còn bởi vì Trình Thu Uyển mà không hỏi thăm cô lấy một câu nào mà tát cô một cái.

Cô mới là con gái của Tô Ninh Kiều, gặp chuyện như thế này, chẳng lẽ bà không nên hỏi mình một chút về tình hình ngay lúc đó sao? Vì sao còn chưa phân rõ trăng đen mà đã đánh cô rồi chứ?

“Mẹ, con không có làm hại Trình Thu Uyển, mẹ phải tin con! Mẹ nghe con nói tình hình lúc đó…” Tô Thư Nghi sốt ruột giải thích tình hình với Tô Ninh Kiều.

“Con còn nói dối, mẹ đã xem video trên mạng rồi, hai mắt mẹ thấy rõ rành rành, rõ ràng là chính con đẩy Thu Uyển.” Tô Ninh Kiêu hoàn toàn không nghe Tô Thư Nghi giải thích, lấy tay kéo Tô Thư Nghi đi vào trong bệnh viện: “Bây giờ con phải đi vào bệnh viện với mẹ, đi xin lỗi Thu Uyển, xin con bé tha thứ cho conl”

“Con không đi, con không có sail” Tô Thư Nghi quật cường đứng yên tại chỗ, cô tuyệt đối sẽ không đi xin lỗi Trình Thu Uyển.

“Con thật sự muốn làm mẹ tức chết có phải không! Khụ khụ…’ Tô Ninh Kiều ho lớn vài tiếng, đồng thời càng thêm dùng sức lôi kéo Tô Thư Nghỉ: “Hôm nay con nhất định phải đi xin lỗi Thu Uyển!”

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều ho càng lúc càng dữ dội, Tô Thư Nghỉ lo lắng cơ thể của bà, cũng không dám dùng sức giấy giụa nữa, bị Tô Ninh Kiều kéo thẳng vào phòng bệnh của Trình Thu Uyển.

Lúc này cả Trình Nam Quyền và Cố Mặc Ngôn đều ở trong phòng bệnh, vết thương trên mặt Trình Thu Uyển cũng đã được băng bó lại, đang năm trên giường bệnh nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều kéo Tô Thư Nghi vào, Trình Thu Uyển vội vàng ngồi dậy từ giường bệnh: ‘Dì Tô, sao dì lại tới đây?’ “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Tô Ninh Kiều vội vàng tiến lên đỡ Trình Thu Uyển đang định đứng dậy, để cô ta năm xuống lại. Nhìn thấy gương mặt quấn đầy băng của Trình Thu Uyển, hai mắt Tô Ninh Kiều tràn đầy đau lòng: “Có đau hay không, cháu không sao chứ?”

“Không có gì đâu dì Tô.” Trình Thu Uyển năm chặt lấy tay Tô Ninh Kiều, đáp: “Cháu không đau đâu, dì đừng lo lắng.”

“Sao có thể không đau chứ?” Nước mắt của Tô Ninh Kiều lại chảy xuống: “Thật sự xin lỗi cháu, Thu Uyển, đều là do Tô Thư Nghi không tốt, dì đã mắng con bé rồi, con cũng đừng so đo với con bé, bây giờ dì sẽ bảo con bé xin lỗi cháu.”

Tô Ninh Kiều xoay người lại, lạnh lùng bảo Tô Thư Nghỉ ở đăng sau: “Còn không mau xin lỗi Thu Uyển!”

“Mẹ!” Nhìn thấy Tô Ninh Kiều giữ gìn Trình Thu Uyển như thế, Tô Thư Nghi không chịu nổi mà la lớn: “Con không có đẩy cô ta, cô †a bị thương không liên quan tới con, sao mẹ có thể không tin tưởng con chứ?”

“Con còn cãi bướng, con…” Nhìn thấy Tô Thư Nghi chẳng những không xin lỗi, còn luôn viện cớ cho mình, Tô Ninh Kiều chỉ tay vào cô, tức đến mức nói không nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK