Mục lục
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 855

“Đừng nói với tao những lời cao siêu đó, tôi chỉ biết rằng chỉ cần một ngày mày vẫn ở trong nhà họ Cố thì tao sẽ chẳng bao giờ có cơ hội xuất đầu lộ diện!” Thế nên ông ta nhất định phải diệt trừ ©ố Mặc Ngôn, chỉ khi anh biến mất khỏi thế giới này thì ông ta mới có cơ hội quang minh chính đại mà sống.

Và chẳng biết từ lúc nào mà chấp niệm trong lòng đã sâu tới vậy.

Cố Mặc Ngôn không thèm nói thêm gì nữa, quay đầu rời đi. Chim sẻ sao biết được chí chim hồng, anh còn có thể nói gì bây giờ!?

Đấu tranh, oán niệm nhiều năm như vậy, sao có thể hóa giải chỉ trong hai ba câu chứ.

Bây giờ ông ta đã bị tống vào tù, chẳng thể nào làm tổn thương Thư Nghỉ được nữa, thế là đủ rồi.

Về phần tình anh em hay gì đó, ha ha, có lẽ trong nhà họ Cố bọn họ vốn không tồn tại thứ tình cảm đó.

Anh nhấc chân bước ra ngoài, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng Cố Thành Vũ vọng tới từ phía sau: “Cố Mặc Ngôn, tới tận bây giờ tao cũng không hối hận về chuyện năm đó, nếu thời gian có quay lại, tao vẫn sẽ làm như vậy, tao hận mày, rất hận mày!”

Càng đi càng xa, đến khi không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào thì Cố Mặc Ngôn mới dừng lại.

Anh ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay thật đẹp, trời trong xanh, mây trắng ngần, không chút âm u, ánh nắng cứ thế rọi chiếu xuống mặt đất, vạn vật. Đáng lẽ bản thân phải thấy ấm áp, nhưng sao thứ anh cảm nhận được chỉ có lạnh thấu tâm can?

Quả nhiên, cùng dòng máu, nhưng lại không phải người thân.

Còn người phụ nữ mà mình cho rằng là người thân duy nhất kia, trong lúc vô tình đã bị mình đẩy ngày càng xa…

Thấy Cố Mặc Ngôn từng bước rời khỏi phòng, cơn thịnh nộ trong lòng Cố Thành Vũ càng thêm lớn, rồi lại dân dân yếu bớt. Cố Mặc Ngôn có thể thoải mái ra vào chỗ này, còn ông ta thì sao? Tới khi nào ông ta mới có thể bước ra khỏi cánh cửa này đây?

Sau khi bị cảnh ngục tống về lại nhà giam, Cố Thành Vũ vẫn cứ ngồi lặng ở một góc không nhúc nhích, như thể trần đời này chẳng còn gì để lưu luyến.

Cạnh tranh cái gì! ? Về sau ông ta còn tranh giành được thứ gì với Cố Mặc Ngôn, có thể lấy gì để đấu với anh đây? Và Cố Mặc Ngôn cũng không còn là đứa bé vô tri không biết gì, ngoan ngoãn để mặc cho ông ta nhào nặn nữa.

Rốt cuộc là từ lúc nào mà ông ta bắt đầu thua?

Có lẽ…

Khoảnh khắc vụ bắt cóc năm đó xảy ra thì ông ta cũng đã thua rồi Cố Thành Vũ không kiềm được mà nhớ tới chuyện năm đó. Dù quá khứ đã qua lâu rất lâu nhưng rất nhiều chỉ tiết vẫn rõ ràng như vừa xảy ra hôm qua.

Trong ấn tượng của Cố Thành Vũ, từ nhỏ Cố Mặc Ngôn đã rất được ông cụ Cố yêu thích. Chỉ cần yêu cầu mà anh đưa ra không mấy quá đáng, ông cụ Cố hầu như sẽ không từ chối.

Lúc đầu ông ta cũng chẳng để tâm đ ến chuyện này lắm, Cố Mặc.

Ngôn là con út trong nhà họ Cố, cha mẹ mất sớm, ông cụ Cố yêu thương anh hơn một chút cũng chẳng có gì đáng trách. Nhưng về lâu về dài, khi Cố Mặc Ngôn ngày một lớn, ông ta bắt đầu cảm thấy đứa em trai này của mình thật là chướng mắt.

Sau khi trưởng thành Cố Mặc Ngôn thật sự rất tài giỏi, anh xuất sắc đến mức khiến ông ta cảm nhận được sự uy hiếp lớn chưa từng có..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK