Mục lục
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 720

Nhất là đôi giày cao gót màu lam đậm mà cô đang mang trên chân, hoàn toàn khiến khí chất của cô gái nổi bật lên, làm cho người ta có cảm giác cô gái này là người đẹp hệ cấm dục lạnh lùng, Chỉ là, có một điều khiến người qua đường tiếc nuối xuýt xoa là vì tay phải của cô gái này còn nắm tay một cậu bé, xem ra cô là hoa đã có chủ rồi.

Khác với dáng vẻ lạnh lùng băng giá nhàn nhạt toát ra từ người của cô gái, trông bé con ngây thơ này vừa non mềm vừa đáng yêu.

Cậu bé sở hữu một làn da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, có non nớt cũng có dễ thương. Lúc này, đôi mắt to tròn trong veo như nước đang quan sát cảnh tượng xung quanh, trong con ngươi trong vắt, linh động vô cùng sạch sẽ thuần khiết, như thể chưa từng nhiễm chút bụi trần nào.

Chỉ cần ai đó chạm phải tầm mắt của cậu bé, cậu sẽ mỉm cười tươi tắn một cách lễ phép, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, khiến không ít hành khách gục ngã trong tích tắc.

*Mẹ ơi, có phải vì con đẹp trai nên bọn họ cứ ngắm con mãi không ạ?” Cậu nhóc vừa nở nụ cười đáng yêu khiến người khác không thể chống cự vừa khoái chí hỏi cô gái.

Trong nháy mắt, cô gái cũng chẳng biết phải nói như thế nào, con trai của cô giỏi về mọi mặt, chỉ là có hơi tự luyến, không biết là cậu nhóc giống ai nữa. Dâu sao thì chắc chẳn sẽ không được di truyền từ cô đâu, từ trước tới nay cô chưa từng cảm thấy bản thân xuất sắc như thế.

Còn anh… cô gái nghĩ tới đây, vẻ thất vọng chợt lướt qua trong mắt cô, sao cô lại nghĩ tới anh chứ?

‘Vì mãi không nghe mẹ mình trả lời nên cậu bé ngẩng đầu thắc mắc nhìn cô, lại phát hiện chẳng biết cô suy nghĩ cái gì mà trên mặt lại có vẻ đau lòng nhàn nhạt.

“Mẹ ơi, mẹ làm sao thế ạ?” Cậu bé hơi lo lắng cho cô nên lay lay bàn tay mẹ đang nắm lấy tay mình.

Cô gái hoàn hồn, cúi đầu nhìn con trai: “Đúng thế, vì con đẹp trai nên bọn họ mới nhìn con đấy, Manh Bảo nhà ta người gặp người yêu.

Cô gái trước mắt mỉm cười nhẹ nhàng, thản nhiên đùa giỡn với con trai mình như thể tất cả những gì diễn ra vừa rồi chỉ là ảo giác, đâu còn vẻ đau lòng bi đát gì?

“Chứ còn sao nữa ạ!” Cậu nhóc ngẩng đầu vênh váo, ra vẻ tự cao tự đại, ta đây đẹp trai nhất thiên hạ.

Cô gái buồn cười lắc đầu rồi nắm tay cậu bé đi ra khỏi sân bay.

Sau khi ra khỏi sân bay, cô nhìn cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt mình, không nhịn được mà sững sờ mất một thoáng. Năm năm rồi, cuối cùng cô cũng trở về thành phố từng gieo vào lòng cô một nỗi đau khó xóa nhòa.

Cô gái này chính là Tô Thư Nghỉ đã rời khỏi đây vào năm năm trước, nhưng bây giờ cô đã đổi tên thành “Trình Thư Nghỉ” rồi.

Tất nhiên, cậu nhóc bên cạnh cô chính là con trai của cô và Cố Mặc Ngôn, tên cậu nhóc là Trình Hiểu, nhũ danh là Manh Bảo. Từ nhỏ cậu bé đã có tính cách ranh ma, là một thiên tài nhỏ nhưng rất thông minh, biết rất nhiều điều, cả IQ và EQ đều cao, không hề giống một đứa bé năm tuổi.

Vốn dĩ Trình Thư Nghi định cả đời này không về đây, nhưng có một phần quyền cổ phần của nhà họ Trình gặp trục trặc nên cô đành phải về nước cùng Trình Nam Quyền, giải quyết vấn đề.

Vì chuyện này khá là gấp gáp nên Trình Nam Quyền đã về nước trước cô.

Hình như trong khoảng thời gian năm năm, thành phố này đã thay đổi rất nhiều, ngoài một vài công trình kiến trúc chính ra thì những tòa nhà xung quanh đã thay đổi bảy, tám phần, không còn giống cái thành phố mà cô từng thân thuộc.

Trước khi về nước, Trình Nam Quyền có hỏi cô rằng cô đã cân nhắc kỹ về chuyện về nước hay chưa. Nếu cô thật sự không muốn gặp lại những người kia thì anh ta sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề quyền cổ phần Nhưng sao mà cô không biết chuyện này khó giải quyết đến nhường nào chứ? Lỡ như không giải quyết êm đẹp, e là địa vị của Trình Nam Quyền ở tập đoàn Trình thị sẽ bị đe dọa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK